Download Ebook Ánh Lửa Tình Bạn EPUB/PRC/PDF/DOC/TXT Ánh Lửa Tình Bạn 07/05/2021 Bởi DocSachHay.Club Ánh Lửa Tình Bạn Món quà đầu tiên tôi dành cho bạn là sự chân thành. Tôi sẽ là người góp ý khi bạn không đúng, sẽ giúp bạn nhận ra rằng bạn không cần phải quá nghiêm khắc với chính mình, bởi bạn thật sự là một người đáng yêu biết bao.
III. TIẾN VỀ TÌNH YÊU TUYỆT ĐỐI 1. Cuộc gặp gỡ. Tình yêu không biết đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi," (1 Ga 4,18) thánh Âu-tinh trong quyển XIV, chương 9 đã trích dẫn câu Kinh Thánh này để diễn tả tình yêu hoàn hảo. Nỗi sợ hãi ở đây dường
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình Đây là câu chuyện Yêu anh hơn cả tử thần kì ảo, hoang đường về nhân vật nhưng tình yêu và cuộc sống của họ thực tế đến đau lòng. Đào hoa tiên tử Mễ Bối chỉ vì muốn trả ơn người đã cứu mình mà đã đầu thai xuống trần gian. Nàng được nhận vào nuôi ở một gia đình họ Mạc nhưng không thể nói cũng không biết cười.
Hãy Trao Cho Tôi Một Tình Yêu Tựa Như Phim Chapter 5. Chương Trước Chương Tiếp. Chương Trước Chương Tiếp. Truyện liên quan. Có thể bạn sẽ thích. Chương 1-2 60.1K Đã lưu. Tôi Ước Gì Cho Bạn Chương 1-2 4 tháng trước. Chương 1 21.1K Đã lưu.
Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chố thật ấm áp dành cho mình. những câu nói hay về tình yêu hạnh phúc. 4 . Tình yêu biến những điều vô nghĩa của cuộc đời thành những gì có ý nghĩa, làm cho những bất hạnh trở thành hạnh phúc.
Chàng trai ấy bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng thật may anh lại là thiên tài trong lĩnh vực Vật lý nên con đường sự nghiệp thành công rực rỡ. Tuy nhiên kiếp trước khi chia tay Trương Mạn vì hiểu lầm, anh đã nhốt chặt trái tim mình để mặc thế giới hắc ám nuốt chửng đến khi không chịu đựng nổi thì đã tự sát khiến bao người thông thức.
So với "Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh", "Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách" hay "Đồng Lang Cộng Chẩm" nội dung của "Vượt Qua Lôi Trì" không thể nói là hay hơn, nhưng nếu ai đã đọc qua tác phẩm này, thì không thể không thừa nhận rằng Tâm Tâm có lối xây dựng nhân vật vô
ODleuzT. Sân trường giữa mùa hè rực rỡ sắc màu không phải bởi trăm hoa đua nở mà nhờ đủ màu váy áo của các nữ sinh...Lăng Lăng ôm mười chương tài liệu đã được in ra đầy đủ ngồi trên băng ghế bên rừng cây, bóng cây loang lổ hắt trên từng hàng chữ, làm cho những từ ngữ buồn tẻ cũng trở nên sinh động hơn đôi phần. Nhìn chán rồi, cô nhắm mắt lại, hít thở hương thơm khoan khoái của lá cây, cô ngẩng đầu lên, để ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt khẽ mỉm cười của thích đại học T, từ nhỏ đã thích bởi ba cô, người thương cô nhất, đã tốt nghiệp từ ngôi trường này. Cô vẫn nhớ rõ, ngày nhập học năm nhất, cô kéo tay mẹ, vừa hân hoan vừa rụt rè bước vào sân trường, hớn hở ngồi lên băng ghế này, tưởng rằng mình vừa bước vào thiên đường chốn nhân gian. Khi đó vẻ mặt cô hết sức ngây thơ, áo khoác jeans bạc màu, quần dài cotton màu xanh lam hơi ngắn, bím tóc thô dày bện chặt thả sau lưng, nói theo lời Liên Liên, bạn thân nhất của cô thì Gái quê còn mô-đen hơn cậu!Việc cô bị so sánh không bằng cả thôn nữ hoàn toàn không liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình cô, mà vì trước kia cô học trung học ở Sơn Đông, nhà trường áp dụng mô hình quản lý phong bế cùng đàn áp. Hàng năm tỷ lệ thi đậu đại học đạt chín mươi tám phần trăm, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt và học tập hết sức khắc nghiệt, cổng sắt của trường còn cao hơn trại giam, bên trên còn ghi năm chữ to nổi bật Nhà tù văn minh trại giam không thành vấn đề, quan trọng là chế độ cũng phải giống trại giam chứ, nghe nói trong trại giam được ăn bánh bao vừa to vừa trắng, còn bánh bao của các cô thì y chang củ khoai tây không hơn, không hề nói quá!Lần đầu tiên nhận lấy bánh bao, cô còn hỏi dì phát bánh "Cháu muốn ăn bánh bao, sao cô lại phát cho cháu khoai tây?"Bà ấy không buồn ngẩng đầu "Người kế tiếp!"Cô hỏi bạn mới ngồi cùng bàn "Chẳng phải nói Trung Quốc thực hiện chủ nghĩa xã hội, toàn dân đều ấm no sao? Vì cớ gì lại không giải quyết được vấn đề no ấm của bọn mình."Bạn mới đáng yêu ngồi cùng bàn vô cùng tốt bụng đem một nửa phần ăn chia cho cô, khiến cô cảm động đến rớt nước mắt vào đồ ăn. Sau này mới biết, nhà người ta mở xưởng dệt, ở nhà hai tầng. Báo hại Lăng Lăng lãng lãng phí tình đi thăm cô, ngồi trên chiếc giường xập xệ của cô nói "Lăng Lăng, không phải mẹ không có tiền cho con đi học trường quý tộc, nhưng mẹ không muốn con bị lây nhiễm thói hư vinh phù phiếm. Con hãy đồng ý với mẹ, khổ cỡ não cũng phải chịu đựng, mai mốt thi đậu đại học, làm một cô gái độc lập mạnh mẽ... Không thể dựa vào đàn ông, con hiểu không?"Cô hiểu rõ!Trong ngôi trường vẫn còn phải lo no lo đói ấy, gu ăn mặc của cô luôn là cao nhất, cho dù cô có mặc váy xanh in hoa to đi học, vẫn sẽ có bạn nữ hâm mộ khen "Lăng Lăng, cái váy này của cậu đẹp ghê nha!"Từ đó về sau cô cũng tự tin hơn với gu chọn quần áo của mình!Trong phòng ký túc xá năm nhất không phải ai cũng quen thân nhau, mọi người đều xấu hổ mà dè bỉu cô, năm hai, bạn tốt Liên Liên của cô rốt cuộc không nhịn được nữa, nói với cô "Lăng Lăng, tớ với cậu đi dạo phố mua quần áo đi."Khi đó cô đang nằm thườn ra trên giường. "Trong tủ của tớ có rất nhiều đồ.""Tớ van cậu mua một bộ quần áo cho ra hồn đi, gái quê còn mô-đen hơn cậu!"Cô giả vờ không nghe, ôm gối cuộn người thành một cục, tiếp tục nằm Liên leo lên giường cô, cướp lấy cái gối "Lăng Lăng, cùng lắm lần sau thi lại tiếng Anh cấp bốn thôi!""Không thi, bực lắm rồi." Cả phòng có mỗi cô không qua, mà cũng không phải lỗi của cô, có trách thì trách kẻ ra đề thi cấp bốn quá biến thái, đó căn bản không phải là những câu hỏi mà tư duy bình thường có thể lĩnh hội được."Vậy cậu cũng phải đến lớp chứ?""Không đi! Có học cũng vô ích!" Vừa đỗ đại học T, cô hạ quyết tâm phải học tập chăm chỉ, nhưng đầu óc của cô cứ như làm bằng đá, sơ đồ mạch điện vẽ mãi không ra, đèn ba cực càng nhìn càng chướng mắt, hận không thể đem nó cắn nuốt vô bụng. Còn về chương trình học trừu tượng thì càng khỏi phải nói! Đáng ra lúc trước cô không nên nghe lời ông ngoại đi chọn chuyên ngành Liên trợn tròn mắt, bày ra vẻ mặt cậu thật hết thuốc chữa. Một sinh viên giỏi nhiều lần được học bổng như Liên Liên làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của cô khi lòng tự tin bị tổn thương nghiêm Lâm đang vỗ vỗ mặt nạ dưỡng da nói "Tớ thấy cậu nên tìm một gã nào đó cưới quách cho rồi, hết tội hết nợ.""Ý hay nha." Lăng Lăng xoay người ngồi xuống, tỏ vẻ hứng thú. "Tranh thủ tỉ lệ nam nữ mất cân đối ở đại học T, tớ phải nắm chắc cơ hội túm được một anh chàng thật ngon."Lâm Lâm hỏi "Cậu thích loại con trai thế nào? Để tớ giới thiệu cho.""Yêu cầu của tớ không cao, không được quá đẹp trai, nhà không được quá giàu, có chí tiến thủ, đáng tin cậy, chênh lệch trong vòng mười tuổi trở xuống, tớ đều chấp nhận được. À, còn phải tốt tính, nếu không sẽ bị đầu óc ngu si của tớ chọc cho tức chết..."Cô còn chưa nói xong điều kiện, Liên Liên đã tức giận đến bóp trán "Cậu là đồ óc heo, đàn ông như thế trong trường này chỗ nào chẳng có, cần gì phải đi tìm? Cậu tới cửa sổ ném bừa một quả tú cầu xuống, trúng ai thì giữ người đó lại."Lăng Lăng nháy nháy cặp mắt sáng ngời, bổ sung một câu "Người đó phải chung thủy với tớ suốt đời suốt kiếp."Lâm Lâm ngừng vỗ lên mặt nạ, ngẩng khuôn mặt xanh lè giống quỷ lên "Lăng Lăng, đàn ông như vậy cậu có đốt đuốc tìm cũng không thấy thấy đâu, hoàn toàn không có trên đời. Vẫn nên thực tế một chút, tìm một tên đẹp trai nhà giàu là được.""Chờ hắn chơi chán rồi đem tớ vứt đi như giẻ rách ẩy hả?!""Vậy còn tốt hơn cậu phải hi sinh cả đời vì một thằng đàn ông tầm thường, chờ đến khi hắn làm nên sự nghiệp lại đem cậu vứt đi như giẻ rách. Cậu đã bao giờ xem phim "Khiên Thủ"* chưa? Đó mới là người đàn bà đau khổ nhất.""Khiên Thủ?!"Lồng ngực cô bỗng đau đớn như xé nát, giành lại chiếc gối ôm vào còn học cấp ba, mẹ thường xuyên đến thăm cô, mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt ưa thích nhưng ba cô thì chưa bao giờ tới trường lấy một lần. Mỗi lần tan học, cô đều ngóng ra ngoài cánh cổng sắt khổng lồ, hy vọng có thể tìm thấy dáng người cao ngất của ba như trong trí nhớ, mang theo đồ ăn vặt đứng ngoài cổng trường chờ cô. Thế nhưng, ba không hề đến dù chỉ một lần!Bởi vì ba cũng giống như nhân vật nam trong "Khiên Thủ", đem lòng yêu một người đàn bà khác...Diêu Diêu, cô bạn cùng phòng thích hô to gọi nhỏ, bỗng thét một tiếng chói tai, làm cô sợ tới mức toát mồ hôi lạnh."Nhìn kìa, đó chẳng phải Trịnh Minh Hạo khoa Tin sao?""Thật hả?!"Lâm Lâm vọt qua nhanh như chớp. "Cool quá! Tình nhân trong mộng của mình nha."Liên Liên nửa nằm nửa ngồi trên giường cô, nghiêng người về phía cửa sổ "Anh ấy chính là Trịnh Minh Hạo trong truyền thuyết đó! Thiệt là đẹp trai nha.""Mang giày Adidas đi đá bóng! Rất có cá tính.""Giày Adidas không phải dùng để đá bóng à?""Đúng vậy, vấn đề là sân bóng trường mình toàn đất đá, một tháng làm hỏng ít nhất hai đôi giày đá bóng."Lâm Lâm bảo cô "Lăng Lăng, đừng rầu rĩ nữa, ngắm trai đẹp xong tâm trạng sẽ tốt lên thôi."Cô ngồi dậy khỏi giường, nói to "Tớ đi giải đề tiếng Anh cấp bốn đây, lần sau mà trượt nữa tớ đập đầu chết luôn!"...Kết quả thi tiếng Anh cấp bốn phát ra, cô xem thành tích 58 điểm, liều mạng đập đầu xuống mặt bàn "Đầu mình chẳng lẽ làm bằng đá sao!"Liên Liên ngăn cô lại "Đừng đập hư bàn!""Ừ!" Cô đứng lên đi về phía cửa, định ra ngoài hít thở chút không khí."Lăng Lăng, cậu đi đâu vậy?""Đi nhảy lầu. Mỗi năm trường chúng ta đều có một người, tớ phải tranh thủ trước, bằng không sẽ bị người khác cướp mất chỉ tiêu."Lâm Lâm quát cô "Tớ dẫn cậu ra hàng net, lên OICQ chat chit kết bạn, rất vui đó.""Có thể thi qua cấp bốn không?""Có khi tìm được chàng trai tình nguyện ở bên cậu cả đời."Cô lập tức chạy về mặc thêm áo khoác, lấy ví Liên cười hỏi "Cậu không đi nhảy lầu nữa à?""Không vội, tớ nhường cho ai nhanh chân hơn đó."QQ, trước kia là IOCQ, thực sự đã giúp cô gặp được một người đàn ông làm thay đổi cuộc đời ấy không phải người đầu tiên tìm cô chat chit, nhưng anh là người đâu tiên chat với cô quá mười chưa bao giờ hỏi cô những câu nhàm chán như Bạn bao nhiêu tuổi? Tên là gì? Bạn là sinh viên hả? Bạn ở đâu? Chúng ta gặp nhau được không?Họ quen nhau trong một chat room, câu đầu tiên anh nói với cô là "Tôi rất thích câu bạn vừa nói, lý tưởng của bạn là gì?"Cô trầm ngâm chừng một phút, sau đó kết luận Người này này rất có đầu óc, rất có chiều sâu. Dựa vào cảm giác rất giống ba mình, cô quyết định chat với "bác" này, cô nói "Mình muốn làm giảng viên đại học.""Dạy chữ dạy người, rất cao quý!""Không phải, mình muốn ra đề thi dễ một chút để mọi sinh viên đều có thể thi đậu...""...."Một lúc lâu không có hồi âm, cô gửi tin hỏi "Bạn đi rồi hả?"Anh ta trả lời "Không, đang lau nước trên máy tính."Nước trên máy tính?Cô nghĩ nghĩ, không cần đổi đề tài, vì vậy hỏi tiếp "Vậy còn bạn? Lý tưởng của bạn là gì?""Hiện tại không có... Trước đây tôi luôn đề cao bản thân quá mức, bây giờ nhận ra mình chỉ là một kẻ tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa, thứ tôi theo đuổi hoàn toàn vượt quá khả năng... Tất cả mọi người đều khuyên tôi từ bỏ, ngay cả giáo sư cũng khuyên tôi bỏ... Tôi đã lãng phí mất năm năm, cuối cùng thành công cốc."Từng dòng chữ của anh ta toát lên vẻ thất vọng về bản thân, cảm giác chán nản cùng bi quan sa sút. Cô hiểu những người như vậy, khi còn trẻ cứ tưởng rằng không có gì là không làm được, đến một ngày bỗng nhận ra bản thân nhỏ bé như một hạt bụi, để rồi đánh mất niềm tin, nhiệt huyết vào cuộc đồng hồ còn một tiếng nữa mới đến giờ đóng cửa ký túc xá, cô quyến định khai sáng anh ta một chút "Người ta càng coi thường bạn, bạn càng phải coi trọng chính mình.""Không ai xem thường tôi cả, là tôi tự coi thường mình."Cô nản chí nhìn lên avatar trên màn hình, ca này khó nha! Điển hình của hội chứng tự ti cực độ kết hợp với tự tin cực suy nghĩ một hồi lâu, quyết định đổi phương thức an ủi "Bạn cảm thấy thất bại, có người so với bạn còn thất bại hơn, không tin chúng ta so thử xem.""So thế nào?""Ai là người thương bạn nhất?"Anh ta suy nghĩ rất lâu "Có lẽ là mẹ tôi.""Bạn có thể gặp bà không?""Bà thường xuyên đến thăm tôi.""Người thương mình nhất là ba, nhưng bốn năm nay mình không gặp ông ấy, ông bỏ đi với người phụ nữ khác rồi.""Thực xin lỗi.""Không sao. Bạn thương ai nhất?""Tôi khá là kính trọng ba mình.""Mình thương ông nội nhất. Mười năm rồi mình không gặp ông, ông đã qua đời vì bệnh..." Cô nhìn chữ viết trên màn hình, bổ sung một câu "Mình rất nhớ ông.""Thực xin lỗi!""Bạn có thi đậu tiếng Anh cấp bốn không?""Cấp bốn? Tôi chưa từng thi.""Nhớ nhé, đây là chuyện măy mắn nhất đời bạn đó.""Vậy hả?! Cảm ơn bạn đã cho tôi biết.""Bạn có từng ngủ trong phòng lạnh muốn đóng băng chưa? Đầu gối đau nhức khiến bạn không thể chợp mắt. Bên giường bạn có con chuột nào chạy qua chạy lại không? Nó gặm sạch mì tôm của bạn xong lại quay qua cắn bạn?""Bạn là sinh viên hi vọng của gia đình à? Có cần tôi quyên góp giúp bạn ít tiền không?"Không cần, mẹ cho mình sinh hoạt phí tiêu không hết. Cô gõ những lời này xong lại xóa đi. "Bạn không sợ mình lừa tiền à?""Có không? Bạn có vẻ là người trung thực.""Thời nay kẻ lừa đảo là trung thực nhất.""Thật tiếc, tôi không hay tiếp xúc với dân lừa đảo lắm nên không rành các tình huống.""Bạn lớn lên trong phòng thí nghiệm vô trùng à?""Cũng có thể nói như vậy, tôi lên năm tuổi bắt đầu thích đứng trong phòng thí nghiệm của ba, nhìn ông làm thí nghiệm, giúp ông sửa sang lại các ảnh chụp đủ mọi màu sắc từ kính hiển vi. Cho tới bây giờ, hơn phân nửa thời gian của tôi đều ở trong phòng thí nghiệm."Trời đất! Lẽ nào đây chính là "nhà khoa học" trong truyền thuyết!Cô phấn khích đến mức muốn tìm anh ta xin chữ là thời gian không cho phép, cô phải tranh thủ về ký túc xá đúng giờ."Mình không thể chat với bạn nữa, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.""Ngày mai bạn có online không?""Mình không hay vào chat room này, vậy đi, mình cho bạn số IOCQ của mình, 14833730, chỉ cần ava của bạn sáng, mình nhất định sẽ nói chuyện với bạn.""OK!""Mình phải đi đây. Trước khi chia tay mình gửi bạn một câu hát mình thích nhất nhé "Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian!"** Bạn đi ra ngoài tìm một tán cây rồi đứng dưới đó ngẩng đầu nhìn trời xanh, mỉm cười đón ánh mặt trời... Bạn sẽ nhận ra ông Trời đã ban cho bạn rất nhiều thứ quý giá đó.""Tôi sẽ đi!""Tạm biệt!""Tạm biệt!"Lần sau ra hàng net, cô mở QQ, phát hiện một dãy số lạ gửi tin nhắn xin kết bạn, nickname là Còn để lại cho cô một lời nhắn "Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh, mỉm cười đón ánh mặt trời, tôi phát hiện ông trời đã ban cho mình một thứ thật quý báu.""Là cái gì?""Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau!""Khoa học gia" quả nhiên không giống người thường, năng lực tiếp thu cái mới lẫn khả năng lĩnh hội đều rất mạnh bắt đầu hơi thích anh!Sau đó, mỗi lần cô online đều chat với anh, không có mục đích gì khác, chủ yếu là do avatar QQ của anh lúc nào cũng sáng, dường như hai mươi bốn giờ đều lên mạng, một vài lần rất hiếm hoi không online, anh giải thích với cô Máy tính bị hư. Dù sao đi nữa, chat với ai thì cũng là chat, chat với anh còn thú vị hơn. Lâu dần, cô thích cảm giác chat chit với anh, bởi vì cách anh nói chuyện không giống với người cô nói "Thần tượng của em là Lỗ Tấn, em muốn học khoa Văn, nhưng mọi người đều nói nhà văn chuyên nghiệp đều không phải người bình thường."Anh sẽ nói với cô "Thần tượng của anh là Albert Einstein, ông ấy là người bất bình thường nhất xưa giờ."Cô không nói gì...Nếu cô nói "Tương lai em phải trở thành người phụ nữ xuất sắc, không dựa vào đàn ông!"Anh sẽ nói với cô "Anh chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, chăm sóc người phụ nữ của mình thật tốt!"Cô càng không nói nên lời...Nếu cô nói "Em vừa so đáp án tiếng Anh cấp bốn, lần này lại trượt rồi."Anh sẽ nói với cô "Ai ra đề tiếng Anh cấp bốn vậy? Quả thực quan niệm về tiếng Anh đã thay đổi triệt để! Anh vừa làm xong đề thi vừa rồi, được năm mươi điểm.""Hóa ra tiếng Anh của anh thua em, có khi em còn giỏi hơn anh.""Trước khi làm đề cấp bốn, anh cứ nghĩ tiếng Anh của mình không tệ lắm, giờ anh đã nhận ra - mình phải đi mua sách ngữ pháp về ôn lại."Tâm trạng cô cũng không tệ lắm, vừa cười vừa gõ "Chấp nhận đi, anh cũng đừng tự ti quá!"Anh nói "Anh không tự ti! Có điều anh đề nghị em nên thi TOEFL, tư duy của người Mỹ có vẻ logic hơn.""Anh thấy em bị tiếng Anh tra tấn chưa đủ thảm sao?""Tiếng Anh thực ra không khó, anh có thể bày em.""Thôi đi, đề cấp bốn anh mới có năm mươi điểm.""..." Một lát sau, anh nói "Giờ thì anh bắt đầu tự ti rồi!"-* Tên một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc, còn có tên tiếng Anh là "Hand in Hand" Tay trong tay, sản xuất năm 1998, kể về một nữ nhân viên văn phòng ngoại tình với một người đàn ông đã có vợ.**Hai câu đối đáp của Lăng Lăng và Dương Lam Hàng trích từ lời bài hát “Từ khi có em”, nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách.
Sau một lúc thất thần, Tiểu Úc nhìn thấy Lăng Lăng đem một chiếc váy màu trắng trông vô cùng ngây thơ trong sáng cất lại vào tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy ngắn kiểu Hàn Quốc khá mô-đen, so sánh dài ngắn rồi lại cho vào tủ. Thấy cô lại tiếp tục chọn một chiếc váy hết sức nữ tính soi soi gương, Tiểu Úc thật tình khen ngợi "Không cần chọn đâu, cậu mặc bộ nào cũng hút hồn hết."Ai ngờ vừa nghe xong câu này, Lăng Lăng liền cất váy, lục ra dưới đáy tủ một chiếc quần jeans dày cộm cùng một chiếc áo thun T-shirt...Tiểu Úc bỗng dưng cảm thấy hơi nóng, liếc nhìn qua nhiệt kế, hai mươi bảy độ a!Càng làm cho cô choáng hơn là sau lưng áo thun in logo trường đại học T to oành đỏ chói!!!Tiểu Úc quệt mồ hôi lạnh trên trán, nhớ tới cảnh mỗi lần Tâm Di đi xem Trịnh Minh Hạo đá bóng, cô ấy đều lôi hết bộ này đến bộ khác trong tủ quần áo ra thử, váy quá gối thì sợ dài, mini-jupe thì sợ không đủ đoan trang, cổ áo nhỏ thì nói không gợi cảm, cổ trễ thì bảo hở hang quá...Khi đó sao cô không đề nghị Tâm Di cứ ăn mặc như thế này, xây dựng hình tượng nữ sinh có chí tiến thủ, nhất định có thể khiến Trịnh Minh Hạo gặp một lần nhớ mãi!Lăng Lăng mặc quần áo xong, đi vào nhà vệ sinh rửa rửa thì điện thoại reo, lúc cô chạy vọt ra vẫn còn cầm khăn lông lau mặt, thuận tay cầm điện thoại, vừa cười vừa nói "Không phải anh nói nửa tiếng sao? Mới đó đã tới rồi. Chờ em một chút nhé..."Người trong điện thoại không nói gì không biết thế nào nên hỏi lại "Anh Minh Hạo?!"Cảm giác có điều bất thường, cô lấy khăn ra khỏi mặt nhìn thoáng qua số điện thoại, lập tức cứng người "Em xin lỗi! Thầy Dương, em tưởng là bạn em.""Không có gì. Tôi định thảo luận với em chuyện học thẳng lên tiến sĩ, nhưng nếu em bận việc rồi thì để hôm khác cũng được.""Sáng mai em sẽ lên văn phòng thầy ạ.""Được."Cúp điện thoai, Lăng Lăng vẫn còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, nhìn đồng hồ hỏi "Tiểu Úc, cậu có gặp ông thầy nào cuối tuần tám giờ rưỡi tối còn tìm học trò nói chuyện không?""Lão sếp biến thái của cậu chuyện gì chả làm được chứ!""Quả nhiên không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!" Cô lắc đầu bất đắc dĩ, vứt điện thoại lên giường, tiếp tục lau nước dính trên mặt và thế giới này người duy nhất có thể làm cho một nữ sinh tính tình siêu tốt như Lăng Lăng nổi điên chỉ có thể là lão sếp biến thái của cô. Cũng không thể trách cô được, ai gặp phải một kẻ bất thường như vậy cũng đều nổi khùng nhân vật cấp hướng dẫn tiến sĩ mặt mũi xấu xí là chuyện thường, nhưng hắn ta chuyên đời thích khi không nhảy ra dọa người, bất kể thời điểm, bất kể tình huống, rất là thách thức thần kinh con người ta. Ngay cả Lăng Lăng gan to như vậy cũng bị hắn dọa muốn rớt tim. Tính cách của hắn thì càng khỏi phải nói. Tính khí thất thường, có khi vài ngày không tìm Lăng Lăng, có khi nửa đêm nửa hôm gọi điện hỏi cô đề tài tiến triển tới đâu rồi. Hắn làm việc luôn hướng tới sự hoàn hảo, yêu cầu nghiêm ngặt, sai lệch một micromet cũng bắt Lăng Lăng tính lại hết ba ngày. Hắn còn ngày ngày bắt một sinh viên thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần không đậu như Lăng Lăng đi dịch tài liệu cho mình, báo hại cô thường xuyên lấy cái từ điển Văn Khúc Tinh đập bàn - bởi có rất nhiều từ chuyên môn tra mãi không Lăng vật vã chịu đựng đến lúc gần tốt nghiệp thạc sĩ, ngỡ đâu có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nào ngờ lão sếp không chịu cho cô tốt nghiệp, bảo đề tài của cô làm qua loa, ra ngoài làm mất mặt hắn!Nói tóm lại, theo lời của Lăng Lăng mà nói Loại đàn ông này đến giờ vẫn ế vợ cũng chẳng lấy gì làm lạ, phụ nữ có mắt đều không thèm nhìn hắn ta!"Lăng Lăng, tại sao hồi trước cậu lại chọn thầy ấy làm giáo viên hướng dẫn?""Vì tương lai của mình thôi!" Lăng Lăng lại coi đồng hồ, thấy còn sớm bèn kể lại chuyện cũ bằng một giọng nghĩ lại mà kinh người "Cái ngành Điện tử của tớ thật không phải cho người học. Đơn xin thi lại của tớ có thể đóng thành cả quyển tập, lòng tự tin bị tổn thương nặng nề, cho nên mục tiêu cả đời tớ chính là tốt nghiệp thuận lợi, lấy một tấm chồng tốt, vậy là xong! Không ngờ lúc bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hắn không biết từ nơi nào xuất hiện, hỏi tớ một đống vấn đề khó hiểu. Câu hỏi do một kẻ ngu ngốc đặt ra thì đến mười thiên tài cũng chả trả lời nổi!"Tiểu Úc gật gù đồng ý, thuận miệng bồi thêm câu "Tớ nghĩ một câu hỏi do thiên tài đặt ra thì mười kẻ ngốc cũng không trả lời được.""Hắn nói luận văn của tớ không có chút giá trị nào. Tớ cung kính đáp lại Không có giá trị cũng có tác dụng đem cho người ta tham khảo rút kinh nghiệm. Nhưng hắn nói tớ có thể làm người khác hiểu sai... Bực nhất là, hắn nói đồ án của tớ như vậy mà có thể tốt nghiệp thì không thể nào nâng cao trình độ chung của sinh viên đại học. Cậu bảo tớ có oan ức không, chất lượng giảng dạy đại học giảm sút, quốc gia đối mặt với khủng hoảng việc làm thì liên can gì đến tớ?!"Lăng Lăng thở dài oán thán, ức hận giậm chân "Chỉ vì một câu nói của hắn mà tớ bị khoa hoãn tốt nghiệp một năm, cũng may tớ học song song hai bằng nên cũng không ảnh hưởng gì, nếu không tớ đi nhảy lầu cho hắn xem!""Vậy nên cậu mới đăng ký làm nghiên cứu sinh của hắn, hòng chứng minh cho hắn thấy thế nào là nhân tài chứ gì!""Cứ cho là vậy đi, sau này tớ có hỏi thăm một chút, nghe nói hắn là giảng viên vừa về nước của khoa, tên là Dương Lam Hàng, tớ...""Cái gì?" Lần này Tiểu Úc thực sự choáng nặng, cũng may không có uống nước, bằng không đã chết Lăng điềm tĩnh hỏi "Cậu làm sao thế?""Cậu đừng nói với tớ, lão sếp biến thái của cậu là..." Tiểu Úc nuốt nước bọt, nói "Dương Lam Hàng!""Đúng rồi, cậu không biết hả? Tớ tưởng cậu biết rồi!"Chẳng trách mỗi lần Lăng Lăng tức giận trách bản thân không biết nhìn người, chọn nhầm thầy hướng dẫn, Tiếu Tiếu phòng bên đều nhìn cô bằng ánh mắt quái buổi này ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu không biết Dương Lam Hàng là ai, nữ sinh toàn trường sẽ khinh bỉ mươi bảy tuổi rời MIT về nước, chưa đến ba năm đã được chọn hướng dẫn tiến sĩ, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ Thiên tài!Về phần diện mạo, toàn thể nữ sinh đều chung một quan điểm là Thời nay, mã ngoài đẹp trai không thôi chẳng là gì cả, vị Dương Lam Hàng vừa đẹp trai vừa có khí chất lại thêm cá tính cuốn hút kia mới gọi là hàng hiếm!Lăng Lăng nói hắn diện mạo xấu xí?! Cô bắt đầu cực kỳ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của Lăng Lăng."Lăng Lăng..." Cô chỉ chỉ vào đôi mắt sáng ngời của Lăng Lăng. "Mắt cậu không cần đeo thêm cặp kính đấy chứ?"Tuy rằng có ảnh hưởng đôi chút đến vẻ đẹp, nhưng cần mang thì vẫn phải mang."Thị lực của tớ tốt lắm, 10/10.""Dương Lam Hàng mà xấu trai sao? Tớ nghe nhiều rất nhiều bạn nữ nói thầy ấy siêu quyến rũ.""Đó là các bạn ấy còn chưa thấy cách hắn đối nhân xử thế. Hắn cũng không phải xấu trai, nhân phẩm chỉ hơi kém chút thôi!""Ồ, ra thế!"Sau này cô đã chứng thực được rằng Lăng Lăng chẳng những thị lực kém mà cảm quan cũng có vấn đề nghiêm trọng.******Hiệu suất làm việc của cửa hàng bánh ngọt rất cao, chỉ hai hơn hai mươi phút đã giao tới một cái bánh ngọt hoa quả, Lăng Lăng thanh toán tiền xong ôm bánh đi ra gần đi còn quay đầu lại nhìn cô một cách tình tứ nói "Tớ về nhanh thôi, không cần nhớ tớ đâu.""..."May mắn cô không phải đàn ông!Lăng Lăng vừa ra khỏi cửa, Tiểu Úc lập tức tựa vào thành cửa sổ, dáo dác nhìn xuống lầu ký túc xá của các cô chưa bao giờ ngớt nam sinh túc trực, hơn nữa tư thế còn vô cùng phong phú, có người bồn chồn đi đi lại lại, có chàng ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế, có anh lại nghịch di động... Thậm chí có chàng còn đọc sách dưới ánh đèn lờ mờ. Cô rất muốn tới hỏi anh ta, bạn đam mê học tập như vậy, lúc ôm nhau có tranh thủ học từ mới luôn không?Tầm mắt của cô dừng lại ở một góc tường không có ánh sáng để rồi không thể dời đi, nơi đó có một dáng người cao ráo thon gầy bị ánh đèn đường nhạt nhòa chiếu xuống thành một cái bóng nhàn nhạt cô tịch, đìu dám chắc người này không phải Trịnh Minh Hạo. Bởi vì hơn một năm trước, cô cùng Tâm Di đã từng được thưởng thức chàng đẹp trai trong truyền thuyết kia, anh ta trên sân bóng chạy như vũ bão, làn da ngăm ngăm cùng mái tóc đen bồng bềnh dưới làn mưa phùn càng làm nổi bật vẻ bất kham, nổi loạn cùng ngông cuồng của anh ta... Cũng chính trong trận đấu đó, Trịnh Minh Hạo đánh trọng tài, đấm đá thẳng tay một hồi rồi thản nhiên đi đến bên sân nhặt áo khoác, vắt lên vai, ung dung đi ra, vẻ lạnh lùng khiến nữ sinh không ngừng mê muội!Cô không bao giờ quên được bóng dáng anh ta - đó là một kiểu cao ngạo không chịu kiểm soát hiếm có trên đời!Tiểu Úc vừa định tìm kiếm dáng người trong trí nhớ giữa đám đông dưới kia thì bóng hình xinh đẹp của Lăng Lăng đã xuất hiện trước cửa, người trong góc tường liền dập tắt thuốc lá, ung dung tiến về phía cô, dang hai tay ra...Một màn động lòng người đến thế, cái ôm thâm tình đến thế, Tiểu Úc đứng xem mà kích động khôn cùng... Đáng tiếc bạn gái nào đó không hiểu phong tình, hết sức lãng xẹt mà giơ ra cái bánh sinh nhật trong tay!"Haiz! Không biết nhìn người a!" Tiểu Úc ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên lắc lắc đầu, quay lại cuộn mình trên giường, tiếp tục gặm tiểu thuyết ngôn tiểu thuyết, gặp gỡ bất ngờ lãng mạn, hẹn hò lãng mạn, lập tức muốn thấy lãng mạn...Di động của cô đổ chuông."Mẹ à." Cô suýt chút nữa cảm động phát khóc. "Mẹ cuối cùng cũng nhớ ra mình có con gái sao.""Gần đây mẹ bận bịu quá...""..." Lần nào cũng nhai lại mỗi câu này, cô lật trang tiếp theo, tình tiết trong tiểu thuyết đã phát triển đến hồi gay cấn, không thể bỏ qua..."Tiểu Úc, hôm nay mẹ gặp con trai bác Âu Dương, nó chẳng những có năng lực, bề ngoài cũng đẹp trai hơn người nhé..."Cô lập tức quay lại trang giới thiệu vắn tắt nội dung tiểu thuyết, giơ ra trước mặt đọc "Anh tuấn nhiều tiền, ôn nhu đa tình, tốt nghiệp MBA tại Harvard, không ỷ lại gia thế, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng...""Con biết Y Phàm hả?""Không biết." Tiểu thuyết mười cuốn hết tám đều viết vậy."Để hôm nào mẹ giới thiệu cho hai đứa gặp nhau.""Mẹ à, nhà chúng ta có bị phá sản không vậy, nhà họ cũng không lợi dụng thủ đoạn gì ép buộc mẹ đó chứ...""Con nói cái gì vậy?""Không có gì! Không phải là được rồi!""Cuối tuần có về nhà không? Mẹ dẫn con đi shopping.""Để con xem có viết xong báo cáo không đã.""..."Nói chuyện với mẹ xong, Tiểu Úc nằm trên giường ôm tiểu thuyết suốt hai giờ, không buồn lật trang tiếp Dương Y Phàm? Cô nhớ đã nghe qua tên này ở đâu rồi, hình như Lăng Lăng có nói qua một lần, nhưng nói cái gì thì không tài nào nhớ thấy tiếng mở cửa, tầm mắt cô dời từ cuốn tiểu thuyết sang người Lăng Lăng. "Về nhanh vậy hả?""Ừ!" Lăng Lăng nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay cô "Cậu bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này từ hai giờ chiều, lúc này đã hơn mười giờ mà còn chưa xem xong sao?""Phải rồi!" Cô bỏ tiểu thuyết xuống. "Lăng Lăng, có phải cậu từng nhắc tới cái tên Âu Dương Y Phàm không?""Ừ." Cô bỏ đồ ra, ngồi xuống trước máy tính xem QQ có tin nhắn gì không, cũng chẳng có nguyên nhân gì, đây chỉ là thói quen của cô mà thôi."Anh ta là người thế nào?""Cậu mua đại một cuốn tạp chí lá cải mà xem, không thì tìm trên baidu sẽ biết liền!""Nổi tiếng vậy sao?" Điều này khiến Tiểu Úc hơi bất ngờ."Anh ta từng cặp kè với bao nhiêu cô, dùng CPU hai chip cũng không thống kê nổi... Muốn đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, đẹp hay không, chỉ cần tìm xem có xì-căng-đan gì với anh ta hay không!... Mấy cô đó cặp với anh ta, chi bằng chết đi cho rồi, chết sớm siêu sinh sớm..."Nghe kể xong cô chỉ muốn đoạn tuyệt luôn quan hệ với mẹ, cô là con gái họ nha..."Muốn con cưới anh ta, trừ phi con chết!" Cô âm thầm thề trong lòng.
Thực sự Diệp lạc Vô Tâm là 1 tác giả viết rất có chiều sâu bên cạnh những tác giả khác như Cố Mạn hay Tân Di Ổ. Tình yêu, tình bạn và tình người trong những tác phẩm của DLVT không hề nhạt, mà mỗi khi đọc xong lại thấm vào người, giống như rượu, khiến cho người ta nhớ mãi không quên, không say nhưng chếnh choáng và ngây ngất. Đọc xong Trao lầm tình yêu cho anh, tự dưng lại muốn viết 1 đôi lời cho Lăng Lăng và Dương Lam Hàng. Tình yêu thầy trò, thực ra ở quan điểm của 1 một người Việt trẻ, đó cũng như 1 mối tình bình thường, thích thì đến với nhau thôi. Trong xã hội chạy theo vật chất và phù du như thế này, có chăng những tình yêu như thế. Nhưng ở TQ, đặc biệt với những người địa vị cao, phải chăng đó cũng là 1 rào cản. Đôi lúc đọc quá nhiều, đám bạn lại bảo mình sao cứ mãi đắm chìm vào tiểu thuyết, đọc những thứ phù phiếm như thế thì làm thế nào không tự huyễn hoặc mình được, rồi cứ ôm ấp những câu chuyện cổ tích mãi thế nào mới dứt ra được, thế nhưng sao không để văn chương tô hồng cho cuộc đời vốn xám xịt và đầy ngột ngạt này, ai cũng có những sở thích riêng mà, phải không? Cũng giống như nghiện giai điệu của Secret Garden mãi không thoát ra được vậy. Phải nói sao nhỉ, Lăng Lăng- một cô gái mạnh mẽ, đầy năng lực, yêu ghét rõ ràng- chợt thấy rất thâm thúy và rất thích status của cô “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa…” Đúng, không hiểu sao lại thấy giống với quan điểm sống của mình- vì chính mình mà nở hoa. Nhưng sau bao nhiêu ray rứt, cây loa kèn đó sẵn sàng “Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!” – khiến cho một người ở bên kia bờ đại dương trong lúc buồn bực nhất đã quyết định buông bỏ tất cả… Cho dù khi trở về, người con gái mình thầm yêu đi bên cạnh người con trai khác, thoáng qua anh mà không hề nhìn thấy anh – chàng trai với bó hoa tu-lip trong tay. “Anh ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt trời, hai trăm chín mươi mốt ngày, rốt cuộc đã sớm cảnh còn người mất!” Chỉ vì 1 câu nói mà con người cách xa nữa vòng trái đất quyết định từ bỏ tương lai sáng chói của mình để trở về tìm em. Add nick, nói chuyện, tâm sự , blacklist rồi lại add-nick, trong từng đó giai đoạn, tâm tình của 2 con người từ làm quen, đến yêu nhau, ray rứt khi phải xa nhau, rồi lại bùng cháy mãnh liệt, Nhớ đâu đó câu nói, tình yêu giống như 1 ngọn lửa, gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ nhưng lại thổi bùng những ngọn lửa lớn. Cho dù bên cô, anh âm thầm lặng lẽ như 1 cái bóng, tim đau đớn khi thấy cô vì thất bại mà gục vào vai 1 người con trai khác, chỉ ở xa xa mà nhắn 1 câu “Chỗ anh trời đang mưa, anh dường như thấy em đang khóc…” “Thực ra anh không nhớ em tí nào hết,”“Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh chưa từng nhớ đến em…”“Với em mà nói, anh rốt cuộc là gì…”“Là ba trăm bốn mươi sáu ngày, anh nhớ sai rồi!” “Anh không nhớ sai! Với anh mà nói là ba trăm bốn mươi lăm ngày…” Tim thắt lại khi nhìn những dòng tâm sự của anh và cô, “Vĩnh viễn có xa không?” Thật ra câu trả lời là chẳng xa chút nào cả, mà còn rất gần, gần trong gang tất chỉ cần 2 người luôn nghĩ về nhau, hướng về cuộc sống của nhau. Thấy khâm phục cô với những tư tưởng sống rất lạc quan “Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng quên đi mơ ước thuở ban đầu, nhiệt huyết thuở ban đầu!” Lại thấy khâm phục anh dù bận trăm công ngàn việc vẫn luôn quan tâm, chăm lo cho cô, dạy cô từng chút từng chút 1 về công việc, về những kiến thức mới. Dù có đau lòng cách mấy vẫn luôn an ủi cô bằng những dòng trên trang web, để cô biết rằng vẫn luôn có 1 người luôn đợi cô, luôn là nguồn an ủi, động viên cho cô mỗi khi suy sụp “Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co dãn; Học quy tắc L’Hospita, biết nhân sinh là hữu hạn! Vì vậy, ta chỉ có thể tìm giải thoát trong vận động của Newton mà tự do chìm đắm…” “Chàng trai thu hết dũng khí hỏi cô gái thích mẫu đàn ông gái đáp Hợp ý em là được. Chàng trai đỏ mặt hỏi lại Nhất thiết phải đầu tròn hả? Đầu dẹp không được sao?” Đôi khi thấy những tiêu chuẩn những thước đo đưa ra của con người là không hợp lý, thế nhưng đâu phải cứ đáp ứng tất cả những điều kiện như vậy là tốt đâu, Nếu đáp ứng như vậy thì Lăng Lăng đã tới với Uông Đào hay Trịnh Minh Hạo, chứ đâu phải đến được với Dương Lam Hàng, phải không? Lại thấy xúc động khi cô lần đầu tỏ tình với anh, vẫn mùi hoa nhài nhè nhẹ quen thuộc, vẫn dáng người đạo mạo đôi lúc cô muốn xé bỏ để xem bên trong vẻ ngoài ấy có những gì. Thích nhất những lúc vì cô mà anh phải giở bỏ dáng vẻ đạo mạo, chén trà lài trong tay sóng sánh chao nghiêng hay giờ cô đến nghe anh giảng bài, một giảng viên ưu tú có thể mất bình tĩnh đến nói mười mấy lần Sorry. Bởi vì với anh, cô luôn là một đường rẻ ngang “”Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang…” Anh không muốn thề hẹn tình yêu sông cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng anh có thể hứa với cô, sẽ dốc hết sức mình chăm sóc cô, làm thật tốt từng việc, cho dù là chuyện nhỏ cũng vẫn là đại sự đối với anh… Âu chăng hạnh phúc cuối cùng cũng là Hạnh phúc ư? Từ khi còn rất nhỏ, mẹ đã không ngừng nói cho cô biết hạnh phúc không phải một lần có được hết thảy, không lo cơm áo mà sống qua ngày. Mỗi ngày vất vả một chút, mệt mỏi một chút đều không sao cả, bên cạnh có một người đàn ông biết nóng biết lạnh, những ngày bình yên chính là hạnh phúc. Ốc sên trốn trong lớp vỏ ngoài nặng nề, không bị gió táp mưa sa là một loại hạnh phúc sao? Nó tránh được mưa to gió lớn, đồng lời cũng bõ lỡ đặc ân đẹp nhất của thiên nhiênvẻ đẹp tuyệt diễm của ánh hoàng hôn, cảm giác mềm như bông của mưa phùn, những cơn gió nhẹ dịu dàng, bông tuyết trong veo…Cô không cần làm ốc sên nữa, cô muốn dỡ xuống lớp vỏ dày nặng, hưởng thụ trọn vẹn cảm giác sảng khoái khi được tắm trong ánh dương và những cơn mưa Đối mặt, chiến đấu rồi yêu nhau, rồi buông tay vì hạnh phúc, vì tương lai của người còn lại, “Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su, người bị đau luôn là kẻ không chịu buông tay! Vì anh, cô lại 1 lần nữa chọn rời xa làm liều thuốc, 4 năm gắn với hoa anh đào, tưởng chừng sẽ buông tay, vì xét cho cùng, là con người ai cũng có nhục dục thất tình, có hỉ nộ ái ố, có ghen hờn oán giận “Lăng Lăng, anh yêu em, anh không quan tâm mình phải trả giá bao nhiêu, từ bỏ bao nhiêu vì em. Nhưng anh cũng có giới hạn, tình yêu của anh không phải vô hạn bất tận, anh xin lỗi…” Thế nhưng khi lênh đênh trên du thuyền và đọc lá thư 1 năm trước cô viết trong sinh nhật anh, một lần nữa anh vì cô mà rơi lệ, và quyết định bù đắp, và càng day dứt khi nghe cô tâm sự, dù biết rằng cô chính là không nghĩ anh có thể hiểu tiếng Nhật mà vô tình nói chuyện với 1 người lạ. Anh mở mắt ra, trong mắt thấm đẫm một màu đỏ quạch “Đúng vậy, rất thích! Thích đến nỗi bị anh ấy làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng vẫn trồng một chậu hoa nhài bên cửa sổ, chỉ sợ mình sẽ quên mùi hương của ảnh… Thích đến nỗi dù có khó khăn vất vả đều phải cố gắng bắt bản thân làm hoàn hảo mọi việc, chỉ hy vọng đến một ngày khi đứng trước mặt anh lần nữa, anh sẽ vì tôi mà rung động… trở về bên cạnh tôi… Thích đến mức mỗi ngày đều tự lừa mình hết lần này đến lần khác… chỉ cần anh sống thật tốt, tôi cũng rất vui vẻ…” Cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với anh và cô, và niềm tin cũng trở lại với họ, với anh- chàng tiến sĩ sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người mình yêu, với cô –người con gái cũng hi sinh ra đi để anh không thể vì mình mà hi sinh hơn nữa, anh –như 1 đại dương xanh thẳm để mãi mãi nâng bước cho con thuyền của cô trên sóng, 1 chén tá nhài ấm nòng dịu nhẹ giúp giải khát tâm hồn cô, và cô- chùm hoa anh đào mát dịu, nở 1 lần thật đẹp cho người yêu rồi lại chôn vùi vào đất, dù luôn ẩn mình thật tài tình trong nỗi niềm riêng nhưng vẫn luôn cố gắng sống vì người khác. “Thế nào là yêu?Yêu là bao dung, yêu là cảm thông, yêu là thấu hiểu, yêu là ủng hộ, yêu là nỗi vất vả anh có thể cảm thông, là sự bất đắc dĩ của anh mà em có thể đọc hiểu… Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu. Thanks dịch giả đã dịch 1 tiểu thuyết rất tâm đắc. Trong tháng 2 hình như quyển này sẽ được xuất bản dưới tựa là Mãi mãi là bao xa. Đang phân vân giữa mua sách hay là nhờ dịch giả in 1 quyển làm kỉ niệm.
Tên khác Trao lầm tình yêu cho anh Bạch Lăng Lăng, nữ sinh khoa Điện khí, trẻ trung, xinh đẹp và rất tự hào khi quen được một người bạn lý tưởng qua mạng, chàng du học sinh của một trường nổi tiếng của Mỹ, người mang biệt danh “nhà khoa học” Mãi Mãi Là Bao Xa. Qua những cuộc chuyện trò trên QQ, Lăng Lăng đã gắn bó với chàng trai đó lúc nào cô cũng không hay, cảm xúc lớn dần, sự chia sẻ lớn dần và đến một ngày cô phát hiện ra mình đã yêu người con trai “tài giỏi” và không một chút khuyết điểm ấy. Nhưng sự tỉnh táo giúp cô ý thức được rằng, thế giới mạng chỉ là ảo, họ ở cách nhau cả một đại dương mênh mông, anh lại quá xuất sắc và ưu tú, mối quan hệ của họ sẽ không có kết quả gì. Nhất là khi anh thông báo, nếu anh tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu lần này, rất có thể anh phải định cư bên Mỹ, mãi mãi không trở về. Khi nghe tin đó, cô đã gục xuống trước màn hình máy tính và khóc. Tất cả như sụp đổ, tia hy vọng cuối cùng dập tắt, anh sẽ không về nước nữa, khoảng cách giữa họ là mãi mãi… Cô cay đắng nói với anh lời từ biệt và đưa nick của anh vào danh sách đen, không bao giờ xuất hiện khi cô đăng nhập QQ nữa… Một năm trôi qua, Lăng Lăng tưởng đã quên đi “nhà khoa học” ở bên kia thế giới của mình, bên cô đã có Uông Đào, bạn trai, người mang lại cho cô cảm giác an toàn, người cô muốn lấy làm chồng dù cảm xúc dành cho anh chưa hẳn là tình yêu. Cô bảo vệ đề án tốt nghiệp, Uông Đào luôn quấn quýt bên cô… Và điều bất ngờ trong buổi bảo vệ đề án, Dương Lam Hàng, một giảng viên trẻ vừa trở về từ MIT, trường đại học danh tiếng của Mỹ, xuất thân từ một gia đình danh giá, đã tới tham dự buổi bảo vệ của cô và đưa ra những câu hỏi phản biện thật “khó chịu”. Với cô, Tất cả các nữ sinh trong trường đều ngưỡng mỗ và ao ước được trở thành bóng hồng trong trái tim của Dương Lam Hàng, nhưng với cô, đó đúng là ông thầy “biến thái”. Sự trớ trêu của số phận đun đẩy khiến cô ngày càng tiếp xúc với anh nhiều hơn, và chính anh là người gợi ý và nâng đỡ cho cô học tiếp thạc sĩ để có cơ hội ở lại trường. Trở thành học viên của khoa Vật liệu, bao thách thức và khó khăn chờ đón cô, dưới sự dìu dắt và yêu cầu quá cao của thầy hướng dẫn, cô dần dần làm quen với công việc… Những buổi thảo luận, những lần thí nghiệm, những sự giúp đỡ, những lời quan tâm chân thành, và cộng thêm vẻ ngoài lạnh lùng, điễm tĩnh, rất đẹp của Dương Lam Hàng, trái tim Lăng Lăng cũng xao động. Một bên là người gần gũi với cô hằng ngày, chăm lo cho cô, nâng đỡ cô từng chút một, một bên là chàng trai ở mãi tận nơi xa, chưa một lần gặp mặt. Lăng Lăng giằng xé và không biết trái tim mình nghiêng về bên nào nhiều hơn. Đến khi cảm xúc vỡ òa, cô quyết định dừng học bởi không muốn gặp người thầy đã chiếm giữ vị trí trong trái tim cô, cô muốn chung thủy với tình cảm cho chàng trai Mãi Mãi Là Bao Xa, người chia sẻ và dành cho cô tình cảm chân thành, thì cũng là lúc cô phát hiện ra hình như Dương Lam Hàng và người cô yêu có thật nhiều điểm tương đồng. Mãi Mãi Là Bao Xa nói anh đã về nước và sẽ đến gặp cô… Vậy người thầy bên cô bấy lâu nay là ai? Sự thật hé lộ. Người trong trái tim cô chỉ có một. Ngỡ ngàng, bàng hoàng rồi xúc động, cô không thể tin vào điều đang diễn ra trước mắt. Liệu cô và Lam Hàng có thể tiếp tục chuyện tình cảm của mình, khi trong con mắt của mọi người họ là thầy – trò? Liệu họ có đủ dũng cảm để vượt qua những quy định khắt khe của nhà trường và những lời dị nghị của xã hội? Liệu Lăng Lăng có chịu chấp nhận hy sinh hạnh phúc, tình cảm của mình vì tiền đồ của Lam Hàng? Liệu Lam Hàng có thể từ bỏ tất cả, sự đam mê nghiên cứu, thân phận, địa vị của mình để giữ lấy tình yêu duy nhất trong trái tim anh? Liệu họ có thể một lần nữa vượt qua khoảng cách thời gian và không gian để trả lời cho câu hỏi Mãi mãi là bao xa?
Tháng tư, mùa anh đào nở hoa rực đào nở rộ đầy cành, rực rỡ sắc màu rơi rơi trong gió. Lăng Lăng đứng dưới tán cây, nhìn một màn mưa hoa bay lượn ngập yêu nhất hoa đào không phải vì cảnh hoa rơi ào ạt lãng mạn trước mắt mà bởi số mệnh của người nói, số mệnh cây anh đào thật thê lương, thân cây to lớn không biết phải bồi đắp qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ rực rỡ trong thoáng chốc trên nhân Lăng nói Không! Khoảnh khắc bừng sáng chính là vĩnh hằng. Những gì tốt đẹp, được như vậy là quá đủ đã bao giờ thử yêu thương một người, vì người đó mà dốc hết tình yêu, khóc cạn nước mắt cũng chưa từng hối hận?Có người hỏi Người con trai như thế nào lại có thể khiến cho cậu khóc cạn nước mắt cũng cam lòng?Bên cửa sổ, chậu hoa nhài lại nở, hương thơm tươi mát giống như mùi của người nhẹ thổi qua trước khung cửa, mang hương thơm say lòng người lượn lờ tràn ngập căn Lăng nói Một người con trai làm cho người con gái không thể quên...Nhân nùng như mực, vị đạm như trà. con người nồng nàn như mực, hương vị thanh đạm như tràCó người hỏi Có thể kể cho bọn tớ nghe một ít chuyện xưa của cậu không?Lăng Lăng nói Được, nhưng chuyện cũ dài lắm, không biết nên bắt đầu từ đâu đây......Quan Tiểu Úc nói Vậy trước hết để tớ giới thiệu sơ qua với mọi người các nhân vật trong câu chuyện đi, người nào người nấy đều tuyệt!Tâm Tâm nói Nếu không muốn nghe cô ấy dông dài thì mời nhảy sang chương ba, để tớ kể cho mọi người một câu chuyện tình lãng mạn năm xưa...
trao lầm tình yêu cho anh ebook