Chồng cho là vợ khéo mồm khéo mép nên được mọi người che lấp tội lỗi. Trong cơn phẫn uất, người thiếu phụ ôm lấy con khóc nức nở, rồi nhân lúc chồng sang hàng xóm, chạy một mạch ra bến Hoàng-giang đâm đầu xuống nước. Khi Trương sinh về thấy mất hút vợ, biết có sự chẳng lành. Nghe nói vợ đã tự trầm thì rất hối hận, vội chạy ra sông.
2. Truyện ngụ ngôn Người lái buôn và con lừa. Người lái buôn phải thường xuyên vào thành để mua đồ, và chất lên vai Lừa để trở về nhà. Con Lừa của người lái buôn nghĩ rằng mình rất thông minh, lúc nào cũng thích động não, nghĩ mọi cách để có thể khiến cho đồ
Người Đẹp Ngủ Và Con Thoi Ma Thuật. Tác giả: Neil Gaiman. Người dịch: Nguyên Hương. Nhà xuất bản: NXB Kim Đồng. Nhà phát hành: NXB Kim Đồng. Cuốn sách này mang một cái tên rất cổ tích, nhân vật trong truyện lấy cảm hứng từ hai câu chuyện nổi tiếng Nàng Bạch Tuyết và
Hồn Sói - Truyện Ma Lăn lộn nhiều lần mà vẫn không làm sao ngủ được, Ngọc Trâm lại ngồi dậy, bật đèn sáng. Hai giờ sáng. Cô lẩm bẩm. - Kỳ lạ Rồi cô tắt đèn và cố nhắm mắt, gạt ra ngoài đầu óc hết mọi suy nghĩ, để cố tìm giấc ngủ của đêm đầu tiên đến ngôi nhà lạ này.
Dạo phố với chiếc váy mỏng manh nhưng đủ kín đáo làm cho tổng thể thêm phần hấp dẫn. Mặc đồ quá mỏng, Ngọc Trinh làm người đối diện e ngại không dám nhìn thẳng Mỹ nhân đình đám thường xuyên để đồ tắm, tag của váy áo xuất hiện bên ngoài mà chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ thấy. Theo Jay Nguồn: Người đưa tin Fanpage Eva
nhờ hồi mới vào sg, cậu dẫn đi bơi, em tới giờ chưa biết bơi, hôm ấy thế ếu nào nổi hứng vào hồ 4m, đang ôm bờ thì thằng nhồng nào nó kéo em phát hụp luôn, uống gần no bụng nước thì cậu em với ông cứu nạn mới lôi lên được, tưởng tai nạn nhỏ, ai ngờ, hôm đó về mẹ gọi vào khóc như mưa, hỏi có đi đâu ra sông ra suối không, trưa hôm đấy mẹ em mơ em …
Thiếu ngủ là một nguyên nhân quan trọng đáng lo ngại có thể ảnh hưởng xấu đến lượng đường trong máu của bạn. Dưới đây là một số cách tự nhiên để cải thiện giấc ngủ và điều chỉnh lượng đường trong máu, đặc biệt đối với những người mắc bệnh tiểu đường, những người dễ bị dao động
p8MXrH. 55 lượt thích / 10,449 lượt đọc Hán Việt Hòa trúc mã thụy liễu dĩ hậu H Tác giả Khê Tịch TịchTình trạng Thể loại Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngọt sủng , Vườn trường , Thanh mai trúc mã , Đô thị tình duyên , 1v1Kỷ Lưu Thành vẫn luôn cho rằng chính mình thích thanh thuần nhu nhược tiểu bạch đến khuôn mặt vũ mị dáng người nóng bỏng Thích Âm ngồi vào hắn bàn học thượng, đối hắn thản lộ nộn huyệt, cười phong tình vạn chủng "Tưởng thao ta sao?"......Cùng Thích Âm ngủ về sau, Kỷ Lưu Thành mới biết được, nguyên lai hắn tiểu thanh mai không chỉ có vũ mị động lòng người dáng người nóng bỏng, ngay cả huyệt nhi cũng thực sẽ cắn.......1v1 tiểu ngọt văn, song chỗ, thanh mai trúc mã Có thể bạn thích? Love Hate Jensoo gigidabestie 54,227 5,047 16 "Có 1001 lý do để Kim Jisoo không thích Jennie Kim!""Ví dụ?""Cô ta thở!" "..."...Thậm chí ẩn giấu nhiều bí mật hơn thế...===FIC MÌNH TỰ VIẾT, KHÔNG PHẢI FIC COVER => ĐỀ NGHỊ KHÔNG REUP, COVER, CHUYỂN VER FIC CỦA MÌNH! CHỈ UPDATE DUY NHẤT TẠI ĐÂY!Start idea update … Xuyên thành tượng nữ thần như thế nào phá aroma_nguyen 16 0 13 Tác giả Trường Ngư Tức MặcThể loại Xuyên việt - bách hợp - tây huyễn - thần thoại...Thị giác tác phẩm Hỗ côngTiến độ truyện Hoàn thànhTag Cường cường, Yêu sâu sắc, Xuyên qua thời không, Sử thi kỳ ảoVai chính Lortus , Aleur┃ vai phụ Solancia chúng thần, vương quốc nhân dân, cùng với đối địch thế lực nhóm ┃ cái khác HE, 1v1, dị năng, thần minh, quốc gia cổ, tây huyễn… trans [희윤] heejake ; sinners -teddieberr 0 1 1 "thay vì làm lễ ở nhà thờ thì họ lại làm tình với nhau." lee heeseung x sim jaeyoon… Cô ơi! Em yêu cô HakiYangH 151 15 15 Truyện kể về chuyện tình 1 học sinh nữ yêu 1 cô giáoHọc sinh Xuân 18 tuổi Cô giáo Khuyên 28 tuổi… Sủng Hậu HiuuMinhh5 0 0 14 Nàng bị chính người tin tưởng nhất phản bội… [Allisagi] Novaturient kincy_vaxien 1,959 326 9 Thể loại sinh tồn, hành động, mạt thế, boylove.… markhyuck textfic; thì thôi luôn nhé T-1113T 76 27 2 Tổng hợp vài shot textfic vì nó quá ngắn để tạo thành một truyện riêng.… Những mẩu truyện nhỏ của FG>> Hchiiii 348 41 5 Chuyện liệu có kịch tính=??Mời theo dõi truyện chứ t ko kể trước đâu🙂Truyện sẽ ko phải chap dài,cũng không liên quan đến nhaunhư tên truyệnTác giả Hchiiii… [Vkookga] Nhà Taekook có bé mèo chu choe CallmeL-jay 2,024 205 4 Đối diện nhà Jungkook bé nhỏ có một em bé đáng yêu vừa mới chuyển đến. Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, Kookie của mấy chị bị trúng thính của em bé ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng bên cạnh đó, Jungkookie cũng đón nhận thêm một tên đáng ghét nữa làm hàng xóm. Nguy cơ to lớn hơn cả, tên hàng xóm mới này có ý định cướp em bé của cậu. Truyện thuộc về Lay, không mang đi đâu khi chưa cho rank 15 Kookga3 Vkookga 1 Taekookga4 Taegi4 Kookgi…
𝗡𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 𝟮 𝗛𝗼̂̀𝗻 𝗠𝗮 𝗔 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴 𝗢̛̉ 𝗣𝗵𝗼́ 𝗕𝗮̉𝗻𝗴Mỗi lần lừa đảo xong một người, thằng bé đều được Phàm và Sảng cho ăn uống rất ngon, lại được mua quần áo mới. Không một ai biết rằng, khi màn đêm buông xuống, nó vẫn không thể nào ngủ nổi. Nó nhớ về bờ tường rào bằng đá, nhớ cây hoa đào hồng rực trước sân nhà, nhớ về mẹ nó. Nó tưởng rằng mình sẽ không thể nào gặp lại mẹ mình nữa, cho đến một ngày nọ. Hôm ấy... nó ngủ cùng với người chết. .........................................................Lúc ấy là vào khoảng 2 giờ sáng. A Phong đang ngủ trong phòng thì nghe thấy tiếng quát tháo ở bên ngoài căn nhà. Ngôi nhà này nằm ở đồng hông mông quạnh, có gào thét đến khản cả cổ thì cũng chẳng có ai nghe thấy gì. Huống chi căn nhà này thường xuyên “đón tiếp” những đứa trẻ bị bắt cóc, chúng giãy giụa la hét rồi bị đánh đập là chuyện thường ngày. Nghĩ thế nên A Phong chỉ lẳng lặng ôm gối ngủ tiếp, mà chẳng hề bận tâm. Thế nhưng, thằng bé ngủ chưa được bao lâu thì đã bị mụ Sảng gọi dậy. Mụ chỉ nói ngắn gọn rằng có việc phải đi gấp trong đêm. A Phong cũng chẳng buồn hỏi lại, nó chỉ mặc quần áo rồi lẳng lặng bước ra ngoài. Mụ Sảng và gã Phàm đã ngồi sẵn ở trên xe, thùng xe phía sau có hai đứa bé trai song sinh nhìn giống nhau như hai giọt nước. Trên người bọn chúng đều mặc bộ y phục của người H’Mong. Đứa nào đứa nấy đều khóc lóc vật vã, mặt mũi đỏ au. Gã Phàm quay ra đằng sau chửi bới “Mày có im đi không? Tao bóp cổ chúng mày chết bây giờ.” Hai đứa trẻ vẫn không ngừng khóc, mụ Phàm uể oải nói với A Phong “Mày lo liệu chúng nó đi...Đừng để bọn nó khóc nữa.” A Phong ngồi xuống cạnh hai đứa nhỏ. Hai anh em song sinh này khoảng chừng bốn tuổi. Một trong hai thằng bé nín khóc im lặng nhìn người ngồi bên cạnh để quan sát. A Phong nói tiếng H’Mong với chúng nó “Hai đứa tên là gì?” Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, cả hai đứa có vẻ bớt sợ. Chúng chỉ len lén nhìn, một hồi sau mới nói “Khóm” “Sình” “Mấy tuổi rồi?” Cả hai lắc đầu không biết. A Phong mỉm cười móc trong túi ra hai cái kẹo cho bọn nó. Trong kẹo vốn được tẩm thuốc mê, đây là thứ hữu hiệu khi muốn bắt cóc lũ nhỏ. Lúc thằng bé tên Sình định giơ tay lấy thì A Phong rụt lại, đổi bằng hai cái bánh ngon lành. Ngay cả chính nó cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Sình với Khóm ăn bánh xong, bụng đỡ đói, lại có người biết ngôn ngữ của chúng ở bên cạnh nên cũng bớt sợ đi ít nhiều, mặc dù vẫn còn dáo dác nhìn xung quanh. Xe vẫn chạy băng băng trên đường, hai kẻ kia đang vội vã đưa đôi song sinh đến địa điểm bàn giao cho khách hàng. Tiền kiếm được từ việc bán những đứa bé trai không hề nhỏ, lại là song sinh nên giá càng gấp đôi. Điều ấy khiến mụ Sảng có vẻ vui vẻ hết mức, mụ vừa đi vừa ngân nga trên đường. Điều cả ba người không thể ngờ rằng, đó là vào lúc ba giờ sáng, cả hai đứa bé kia đều trở lên kì lạ. .................................... Lúc ấy xe đang đi ngang qua một đường hầm xuyên qua núi. Chiếc đồng hồ trên xe vừa nhấp nháy con số 303, lập tức Sình và Khóm run lên bần bật, mắt đảo như rang lạc. A Phong đang thiu thiu ngủ bên cạnh nghe thấy tiếng động lạ bèn giật mình, quay sang bên cạnh. Đường hầm rất tối, nhưng lại là đường hai chiều nên vẫn có thể lợi dụng ánh sáng từ những chiếc xe đi ngược chiều để nhìn mọi thứ xung quanh. Khoảnh khắc ấy, tim A Phong sững lại vì sợ. Tròng mắt của hai đứa trẻ kia đột ngột chuyển sang màu đỏ quạch. Sình và Khóm không khóc nữa mà quay ra cười khành khạch. A Phong chưa kịp lay mụ Sảng dậy thì đã nghe thấy tiếng thằng Sình rít lên the thé “Ba đứa mày... ba đứa mày... sẽ chết không được yên. Tao sẽ nguyền cho chúng mày chết không còn một mảnh xác.” Giọng của thằng bé khàn đặc, trầm trầm hệt như giọng của một người đàn ông. Sảng và Phàm đương nhiên không hiểu tiếng Mông nên hoảng sợ đến đờ người. Đôi tay bám trên vô lăng của gã Phàm run lên bần bật. Sình chưa dứt lời, lập tức Khóm phụ họa theo “Chúng mày.... chúng mày... chết... hự... chết...” Thằng bé vừa nói đến đâu thì từ trong khóe miệng của nó tuôn ra òng ọc những máu là máu. A Phong soi đèn pin vào để nhìn cho rõ thì toàn những cục máu lổn nhổn màu đen sì. Mụ Sảng thảng thốt kêu lên bằng tiếng Trung “Thế này... thế này là sao?” Gã Phàm tuy phải tập trung lái xe, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về đằng sau. Mũi hơi nhăn lại vì mùi tanh nồng hòa quyện với mùi thum thủm từ chuột chết từ đâu vẳng lại. Khi chiếc xe vừa mới thoát ra khỏi đường hầm thì tiếng của A Phong vang lên khô khốc “Hai đứa nó chết rồi...” Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy cả xe. A Phong tiếp tục “Bây giờ xử lý thế nào?” Sảng lắc đầu, nói với gã Phàm “Lát nữa đem chôn hai đứa nó đi. Thứ này.... không thể moi nội tạng ra được.” Vừa nghe đến đó, A Phong nuốt nước bọt cái ực. Nó không dám nghe tiếp, chỉ lẳng lặng lấy chiếc chăn bẩn thỉu ở phía sau để trùm lên hai người đứa bé kì lạ kia. Xe đi thêm một đoạn nữa thì quay trở về con đường cũ. Giao dịch thất bại, cuộc hẹn với khách hàng cũng bị hủy ngang. Điều đáng lo hơn cả là hai đứa trẻ trước khi chết đã nguyền rủa cả ba người. ..........................................Suốt những ngày sau đó, Phàm và Sảng bắt A Phong phải kể đi kể lại về những gì mà hai đứa bé đã nói trên xe. Cuối cùng, thằng bé phát bực “Sao mà cháu biết được? Ở bản ngày xưa còn có một ông thầy mo...” Câu nói tưởng chừng như vô tình ấy lại khiến cho hai kẻ buôn người kia suy nghĩ. Vào mùa đông năm ấy, chúng đưa A Phong về nhà gặp lại mẹ đẻ để tìm hỏi ông thầy mo trong bản làng. Để có thể đi đến quyết định cuối cùng này, cả hai đã phải cân nhắc từ rất lâu. Gã Phàm sợ rằng A Phong sẽ thừa cơ để trốn lại, nhưng điều này chưa chắc đã nguy hại bằng việc bị một lời nguyền quái dị treo lơ lửng trên đầu. Phàm những kẻ hay làm ác thì thường sợ bóng sợ gió, lại thêm việc A Phong cũng bị nguyền rủa càng khiến chúng tin rằng A Tú sẽ vì con mà lặn lội nhờ thầy mo trong bản làng đến giúp. Chính vì thế mới có chuyện A Phong trở về tìm mẹ. Nghe xong câu chuyện, A Tú lạnh cả người. Gã Phàm suy đoán rằng, hai đứa trẻ con kia cũng ở trong bản như A Phong. Vì gã bắt được hai thằng bé đi lang thang thất thểu ở trên đường. Khi nghe kể lại như thế, A Tú lắc đầu, quanh bản này không hề có vụ mất tích nào, càng không có gia đình nào sinh được hai đứa trẻ quái lạ như thế. Bản khác cách nơi này vài dãy núi, A Tú cho rằng hai đứa nhỏ kì lạ kia là người của bản bên. Chỉ là suy đoán vậy thôi, chứ thực ra, xuất thân của cả hai đứa ở đâu không quan trọng bằng việc đi tìm ông thầy mo để giải quyết vấn đề này. A Tú tất tả đi tìm thầy ngay trong đêm, nhưng ông cụ đã đi xuống dưới huyện, chưa thấy về. Phải đến mấy ngày sau, A Phong mới gặp được. Vừa nhìn thấy A Phong, ông thầy mo đã ngỡ ngàng như không thể tin nổi vào mắt mình. Đứa trẻ này mất tích đã lâu, người trong bản ai cũng nghĩ là đã bị quỷ tuyết tha đi rồi, sao giờ bỗng dưng xuất hiện ở đây? Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng ông thầy mo cũng chẳng hỏi nhiều. Thứ làm ông thấy tò mò hơn cả là sau lưng A Phong có hai vong hồn lảng vảng. Dù là vong trẻ con, nhưng oán khí lại ngút trời, ngay cả người như ông cũng phải kiêng dè. Ông gặng hỏi A Phong, thằng bé thật thà kể lại. Nghe đến đâu, ông thầy mo lặng người đi vì sợ đến đó. Ông lắc đầu từ chối, đoạn lại nói rằng sức của mình có hạn, chẳng thể nào giúp được. A Tú lộ rõ gương mặt thất vọng, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Trước khi quay lưng bỏ đi, ông cụ có quay lại dặn dò một câu “Lời nguyền của người trước khi chết nó ghê gớm lắm. Người ta dành cả oán niệm cuối cùng để nguyền rủa. Chỉ e là....” Mấy ngày hôm sau, chẳng hiểu vì duyên cớ gì mà ông thầy mo chết hộc máu mồm rồi qua đời vội vã. Người trong bản vội vàng làm đáng tang cho ông theo tục lệ. Điều đáng nói là vào buổi sáng trước khi chết, ông còn lẩm bẩm một mình “Thằng bé ấy sau này sẽ chết vì tình. Đến khi chết vẫn luẩn quẩn không yên...” Nói xong ông thở dài, để rồi vài tiếng sau đó ông lìa đời. Cán bộ từ trạm kiểm lâm chạy đến đưa ông lên trên chiếc xe bò để chở xuống bệnh viện nhưng không kịp. Bác sĩ bảo rằng ông bị đột quỵ. .....................................Đột quỵ là như thế nào, người trong bản chẳng hề hiểu rõ. Người ta chỉ bàn tán nhau về cái chết quái dị của ông thầy mo. Ai cũng bảo ma rừng không bắt được ông, chỉ có thể là quỷ tuyết. Còn vì sao có quỷ tuyết xuất hiện thì chẳng ai biết được. Lời bàn tán ấy đến tai mẹ con A Tú, dù chẳng hề nói ra nhưng A Tú hiểu rằng ông thầy mo đang nói đến con trai mình. Ở cái tuổi vô tư này, con nhà người ta còn lo ăn lo ngủ, còn A Phong đã sớm già hơn so với tuổi. Nhiều khi cô cứ nghĩ, con trai mình không giống với một đứa trẻ bình thường. Từ ngày ông thầy mo chết, Sảng và Phàm đi khắp nơi để tìm thầy bói. Hễ nghe tin ở đâu có thầy bói giỏi, cả ba người đều mò đến. Thêm vào đó, A Phong vẫn phải tiếp tục công việc lừa đảo để đem người qua biên giới. Càng về sau, thủ đoạn buôn người của bè lũ thổ phỉ càng tinh vi. Chúng ưu tiên bắt những đứa trẻ con còn nhỏ để dễ dàng cho vào bao tải. Sau đó đi dường vòng qua bức tượng cụt đầu ở trong rừng để đến khu rừng biên giới. Khi đến ranh giới giữa Trung Quốc và Việt Nam, sẽ có người cõng đứa trẻ trên lưng để trốn chui trốn lủi trong rừng. Để cho trẻ không khóc, bọn chúng nghĩ ra cách cho trẻ uống miên dược. Nếu trót lọt thì không sao, nếu gặp bất trắc thì phải thủ tiêu người ngay. Đó cũng chính là lý do ở mạn biên giới vô số những thi hài vô thừa nhận, được an táng qua loa ở ven đường. Rất nhiều lần Phàm muốn bắt cóc trẻ con trong bản, nhưng A Phong không đồng tình. Lại thêm hai cái chết của anh em sinh đôi vẫn sờ sờ ở đó, có chết chúng cũng chẳng dám động tay. Người làng trông thấy A Phong trở về thì lo sợ, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám hỏi han câu gì. Chỉ thỉnh thoảng có vài người trong đồn biên phòng đến hỏi thăm, A Phong kín miệng không nói nửa lời. Ấy là vì Phàm và Sảng đã đe dọa hai mẹ con, nếu nói ra tung tích của chúng thì cái mạng của cả hai mẹ con cũng chẳng còn. Một ngày cuối năm, cơn mưa giông bất ngờ ập đến, A Phong nhận được tin báo phải đi cùng Phàm và Sảng đến một thị trấn nhỏ gần biên giới. A Phong cảm thấy rất ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ bọn Phàm Sảng chưa bao giờ cướp của. Đêm mưa gió hôm ấy, Phàm đứng trước cửa để gọi người trong nhà ra mở cửa. Khi vào được đến nhà, nhân lúc người chồng không chú ý, Phàm đâm một nhát xuyên từ lưng ra đến tim. Người kia chết không kịp kêu một tiếng. Người vợ hoảng hốt định chạy ra ngoài kêu cứu thì bị Sảng đâm một nhát vào ngực, lúc rút con dao ra ngoài, máu tóe lên vào chiếc gương trang điểm kê ngay bên đầu giường. A Phong bước ra đằng sau để tìm kiếm vàng. Theo như lời Phàm kể lại, nhà này chỉ có hai vợ chồng và một đứa con gái, gia cảnh sung túc, chắc chắn có vàng trong nhà. Thằng bé nhìn quanh quẩn bên căn bếp nhỏ xíu đầy bồ hóng, chẳng có gì cả ngoài làn gió thổi thốc vào. Đúng lúc ấy, nó nhìn thấy một con bé con ngồi trong xó ôm theo con chó con. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt ấy, A Phong cảm thấy có một luồng điện chạy dọc người. Nó đặt ngón tay chạm vào môi rồi khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo con bé đừng lên tiếng. Chưa đầy một phút sau, Phàm và Sảng xuất hiện. Cả ba nhìn xung quanh rồi rời đi ngay trong đêm mưa gió. Lúc đi qua hai cái xác, A Phong không khỏi rùng mình một cái. Con bé kia, kể từ đêm nay, đã chính thức trở thành trẻ mồ côi thật rồi. ......................................Những năm tháng sau đó, ánh mắt trong veo nhưng tràn ngập nỗi sợ hãi của con bé cứ ám ảnh lấy A Phong. Vào năm thằng bé 16 tuổi, Phàm bắt được ba đứa con gái định đem qua biên giới để bán vào nhà thổ. Cả bọn trong đám người thi nhau làm nhục ba cô thiếu nữ ấy. Phàm đẩy A Phong vào một đứa con gái, nhưng thằng bé lạnh lùng chối từ. Đám người còn lại cười phá lên khoái chí. Chúng ăn uống no say rồi mê đi trong cơn phê của thuốc phiện. Khi chỉ còn lại A Phong và mấy cô gái không một mảnh vải che thân. A Phong lạnh lùng quay mặt đi, vất cho cả ba một bọc quần áo. Họ định rủ nhau quyên sinh, A Phong lắc đầu “Chết là sự lựa chọn của kẻ hèn nhát. Mấy chị đi đi.” Ba người kia không thể tin nổi vào tai mình. A Phong phát cáu “Đi đi! Bọn chúng nó dậy là chết cả lũ biết chưa?” Cả ba người lúc này mới sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy trốn vào trong rừng. Chỉ còn lại A Phong đứng thẫn thờ nhìn theo trong bóng tối. Cậu đã từng nghe A Phủ được Mị cởi trói cho trong tác phẩm của nhà văn Tô Hoài. Giây phút ấy, A Phong khẽ mỉm cười chua chát “Ai sẽ cởi trói cho mình đây?” Bỗng một cơn nhói đau ở phía sau, cảm giác lạnh buốt xoáy chặt vào tim gan. A Phong lảo đảo quay lại, nhìn thấy gã Phàm đang đứng nghiến răng kèn kẹt. Giọng gã gầm gừ “Thằng chó! Sao mày thả cho chúng nó đi?” A Phong cười nhạt, lê thân tàn đến gần pho tượng cụt đầu. Máu chảy ra càng nhiều, hai mắt cậu càng dại đi. Trước mắt A Phong là căn nhà có cây đào hồng rực ở trước sân, có nụ cười của mẹ, và ánh mắt trong veo của cô bé cậu gặp đêm nào. A Phong thì thầm “Anh sẽ ở Phó Bảng đợi em.” Trời đất bỗng nhiên tối sầm lại. Đêm ấy trời rất lạnh, một hạt tuyết lất phất bay trên thi hài người thanh niên trẻ tuổi.......................................................................Đám ma khô của A Phong diễn ra gần mười lần, nhưng vị thầy mo mới của làng chẳng thể nào tiễn cậu về thế giới của người âm. Mười lần gióng tre tung lên là mười lần giống nhau y đúc. Vào một ngày xuân, không biết rõ năm nào, một đám tang của nữ chiến sỹ công an diễn ra trong cơn giông bão. Đồng đội tiếc thương cô, vị chỉ huy già đứng lặng người trước di ảnh của đứa cháu ruột. Lòng ông quặn đắng. Cuối cùng, vẫn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Không ai biết ở dưới gốc cây hoa đào ở xa xa, một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu đứng đợi người thương. Cô gái bước tới, nở nụ cười rạng rỡ như hoa trong nắng. Chàng trai lắc đầu buồn bã “Anh xin lỗi! Anh cũng không ngờ em lại gặp anh sớm như vậy.” Cô gái ngoái lại, nhìn đoàn người ở phía sau, giọng nhẹ như không “Chúng ta đều giống nhau. Đều hy sinh vì người khác.” Cô ngừng lại một chút rồi cúi xuống nhìn chân mình. “Vậy là đủ rồi.” Hai bàn tay khẽ chạm nhau. Trời càng mưa nặng hạt........Hết ngoại truyện A Phong.........Đừng Quên Bỏ Ra Ít Giây Click Quảng Cáo Ủng Hộ Chúng TôiTruyện ma "Đỡ Đẻ Cho Ma" chap 1Truyện ma "Linh Nhi Ác Quỷ" Chap 1Truyện ma Việt Nam "Tang Trùng Tang" chap 1Truyện ma "Vong Hồn Trùng Tang" Chap 1
𝗡𝗴𝘂̉ 𝗖𝘂̀𝗻𝗴 𝗡𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗖𝗵𝗲̂́𝘁 - 𝗡𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝗧𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗣𝗵𝗮̂̀𝗻 3. 𝗫𝘂𝗮̂𝗻 𝗛𝗮̣ 𝗧𝗵𝘂 Đ𝗼̂𝗻𝗴 - 𝗳𝘂𝗹𝗹 Chap CuốiXem Lại NGoại Truyện 2 Tại Đây...............................................Một mùa đông mới lại về tới ngôi làng nho nhỏ nằm trên núi. Mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất trong năm, cũng là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với người dân ở đây. Gió lạnh thổi thốc vào bên trong từng ngôi nhà tranh vách đất, cây cỏ xơ xác gục xuống nền đất xám xịt. Người trong làng cùng với bầy dê chẳng có gì ăn ngoài mấy bắp ngô treo khô trước cửa nhà. Thời điểm ấy, ai cũng đói, ai cũng nghèo. Thế nhưng gia đình nghèo nhất trong thôn khi ấy vẫn là nhà ông bà Tiều. Mới chớm đông mà trời đã lạnh, lão Tiều lại nhận được tin vợ lại có thai thêm lần nữa. Bốn lần đều sinh ra con gái, lần thứ năm này vợ mang thai, lão Tiều cũng không hy vọng gì nhiều. Mỗi lần vợ lên cơn nghén, lão đều chửi rủa rằng vợ lão là một kẻ vô tích sự, chỉ biết ăn xong rồi chửa, chửa rồi lại ăn. Có lần lão còn toan đánh vợ, may mà có người hàng xóm đi ngang qua thấy vậy nên chạy tới can ngăn. Lại nói về bốn chị em Xuân Hạ Thu Đông, kể từ lúc mẹ mang thai đứa em thứ năm trong gia đình, chẳng còn ai thấy người đàn bà mặt đỏ ngồi trên cây hòe nữa. Có nhiều đêm trăng sáng vằng vặc, con bé Hạ rủ Xuân ra ngoài cây hòe để nghe ngóng, nhưng cuối cùng hai đứa lại đành lủi thủi đi về, chẳng trông thấy gì. Xuân cho rằng người đàn bà kia đã đi mất rồi, nhưng Hạ lại nghĩ mọi chuyện không đơn giản như thế. Hai đứa muốn đi xem bói, ngặt nỗi không có tiền. Cả hai nghe ngóng được ở thôn bên cạnh có một bà thầy bói vừa mù vừa tàn tật có thể xem bói rất hay, nên định bụng khi nào để dành được tiền sẽ đến. May thay, cuối tuần ấy Xuân gánh củi cho nhà hàng xóm được trả công năm ngàn đồng, thế là hai đứa tấp tểnh đi ngay. Nhà bà thầy bói mù ở sát bìa rừng, vừa đến nơi đã thấy có rất đông người đến xem bói. Thậm chí còn có cả một đôi vợ chồng đi xe hơi đến đứng chờ đợi ở bên ngoài. Bà thầy bói mắt mù mở cửa bước ra, bà khẽ khịt mũi rồi phẩy tay đuổi mấy người kia về. Giọng bà khò khè “Đi về đi! Hôm nay tao không xem.” Tất cả mọi người ngẩn ra nhìn nhau, chưa kịp nói gì thì bà thầy bói đã toan quay lưng rời đi. Con bé Xuân và Hạ nhìn nhau lòng đầy thất vọng. Đúng lúc ấy, bà thầy bói quay mặt về phía hai đứa nhỏ, rồi khua tay vào khoảng không trước mặt “Hai con kia nhà có người chửa phải không? Đi vào! Đi vào đây!” Mọi cặp mắt đều đổ dồn về hai đứa nhỏ. Chúng líu ríu dẫn nhau vào trong gian nhà nho nhỏ. Bên trong nhà gần như chẳng có gì, chỉ bày biện một chiếc bàn thờ với bát nhang còn đang bốc khói nghi ngút. Xuân cảm thấy sờ sợ, nhưng gương mặt Hạ thì lạnh tanh. Nó đặt năm ngàn tiền lễ lên trên cái đĩa nhỏ rồi bắt đầu xưng tên tuổi và địa chỉ. Bà lão mù có vẻ chẳng quan tâm tới những thứ đó lắm, bà ngắt lời cái Hạ “Nhà hai đứa có người đang chửa phải không?” Cái Xuân rụt rè gật đầu“Vâng... vâng ạ!” Bà lão lại hỏi “Trong nhà có gì lạ phải không? Ví dụ như mùi gì đó thoang thoảng?” Cả hai nhìn nhau, cuối cùng cái Hạ trả lời “Không... không có mùi gì lạ bà ạ. Mà giả như có mùi lạ thì khéo cũng bị mùi của phân dê át hết rồi. Thế nhưng chính mắt chị em cháu thấy trong nhà quả thực có chuyện này rất lạ. Ấy là bọn cháu thường xuyên thấy một người đàn bà mặt đỏ, mặt đen ngồi vắt vẻo trên cây. Người này thỉnh thoảng còn đứng ở bên cửa sổ phòng bọn cháu nữa. Thế nên là chúng cháu mới tìm đến bà...” Bà lão mù gật đầu“Cái cây mà người đó ngồi hẳn phải là cây có nhiều âm khí. Có thể là cây tre, cây hoa ngọc lan, hoặc cây hòe. Bên cạnh cây phải có một vật thuần âm như giếng nước hoặc thứ gì đó.. có phải không?” Cái Xuân điếng người, gật đầu lia lịa “Cháu... cháu thấy bà ấy ngồi trên cây hòe. Đúng là cây hòe nhà cháu trồng cạnh giếng nước. Mà cây này có lẽ từ lâu lắm rồi, từ lúc cháu lớn lên đã có.” Bà lão mù lại đột ngột đổi chủ đề “Mẹ chúng mày mới chửa thôi phải không?” Cái Hạ xác nhận “Vừa mới được hơn 2 tháng.” “ Có thấy bà mẹ nói chuyện với người trên cây bao giờ không?” “Có! Cháu thấy một lần” Xuân đáp lại. Bà lão mù không nói thêm gì nữa, bà lầm rầm khấn vái một mình rồi gieo quẻ leng keng. Trong căn nhà tranh tối tranh sáng, hai đứa nhỏ ngây người nhìn bà lão quái dị. Một lúc sau, bà lão mù hướng mặt về phía chúng, tròng mắt đục ngầu đảo liên tục khiến cả hai đứa càng thêm phần hoảng sợ. Giọng bà lão càng trở nên khò khè “Mẹ hai đứa mày là bát tự thuần âm. Mảnh đất của gia đình đang ở lại là đất nghịch. Người ở trên mảnh đất này có muốn có con trai cũng khó, vì con trai vốn là dương khí. Đứa bé... đứa bé trong bụng mẹ mày... mười phần thì đến chín phần là trai. Chỉ có điều... chỉ có điều...” Hai chị em cùng hồi hộp“Điều gì hả bà?” Bà lão hạ thấp giọng thì thầm “Người mặt đỏ mặt đen ngồi trên cây kia là quỷ. Mẹ của hai đứa chúng mày cầu xin quỷ cho một đứa con. Điều ấy có nghĩa là quỷ gửi con vào bụng mẹ mày. Những đứa trẻ như thế này đều khó nuôi lắm, lại khắc nghịch với anh chị em trong nhà. Không chừng... không chừng chúng mày phải bán mạng cho nó. Vì mẹ mày đã gán để đổi chúng mày lấy một thằng con trai rồi. Cứ mỗi một vận hạn của nó sẽ có một đứa phải chết đi. Chết hết.. chết khi nào không còn một ai nữa. Khặc.. khặc... khặc...”Càng nói bà lão mù càng khoái chí. Những lời nói cuối cùng của bà chìm trong tiếng cười khằng khặc như điểm tô thêm cho bầu trời cuối năm âm u đến ảm đạm. Cái Xuân sợ quá, vội vàng kéo đứa em chạy về. Hai đứa chạy ra khỏi nhà rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng của bà lão mù vọng ra “Quỷ gửi con... quỷ gửi con.. Chúng mày nhớ lấy... nhớ lấy... Không quá mùa đông năm sau, sẽ có đứa đầu tiên bán mạng... Nhớ lấy.... nhớ lấy..”Tiếng cười xen lẫn với tiếng hét của bà lão mù khiến cho cái Xuân va vào đôi vợ chồng sang trọng đi xe hơi vẫn đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa. Con bé luống cuống đứng dậy rồi bỏ chạy, để lại hai người kia nhìn nhau chẳng hiểu gì. Về đến nhà, cả hai cố gắng tỏ ra bình thường, coi như không có chuyện gì xảy ra. Xuân và Hạ đã thống nhất với nhau từ trước rằng Chuyện hôm nay tuyệt nhiên không được nói cho ai biết, kể cả bố mẹ đẻ của mình. Hai đứa thấp thỏm chờ ngày em trai ra đời, chúng không dám tin rằng trên đời lại có chuyện quỷ gửi con, càng không thể chấp nhận nổi việc bản thân mình sẽ phải thế mạng cho đứa bé. Có lẽ trong lòng có sẵn chấp niệm đó, chúng chẳng thể nào vui mừng chào đón một đứa em mới sắp sửa chào đời. .................................Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc cũng đến ngày bà Tiều trở dạ. Trong căn nhà chất đầy dây bắp ngô vàng rực, bà đau đớn vật vã liên hồi. Cái Xuân, cái Hạ chạy ra chạy vào. Chúng vừa chạy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không biết có trông thấy người đàn bà đứng ở cửa sổ nhìn chòng chọc vào như lần trước nữa không. Chẳng biết vì nguyên do gì mà đứa trẻ này lại sinh dễ hơn bình thường. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ bà Tiều đã sinh ra một đứa bé đỏ hỏn. Bà đỡ vui mừng gọi lớn “Con trai! Con trai rồi.” Lão Tiều đang thờ ơ uống rượu bên ngoài, nghe thấy thế sững sờ đến nỗi đánh rơi chai rượu trong tay rồi chạy đến trước cửa phòng đẻ. Bà đỡ ẵm đứa bé trai ra, tiếng khóc của thằng bé rất yếu, nhưng lão Tiều mừng rơi nước mắt. Cả hai chị em Xuân và Hạ nhìn nhau. Trời bắt đầu đổ mưa, ở ngoài cửa sổ bỗng dưng xuất hiện một gương mặt nửa đỏ nửa đen ngó vào. Cùng lúc đó tiếng quạ réo liên hồi, khiến cho khung cảnh càng thêm phần rợn ngợp. ..........................................................Lại một năm nữa trôi qua, mùa đông lại đến. Từ ngày thằng bé Quan ra đời, lão Tiều trở nên vui vẻ hẳn. Lão cưng chiều thằng con trai hết mực, mấy đứa chị phải thay nhau chăm sóc em. Ngộ nhỡ mà để cho em bị lạnh hay bị ho vài tiếng thì sẽ ốm đòn với bố mẹ. Ngẫm ra cũng thật kì quặc, trẻ con hơn một tuổi đã bắt đầu lẫm chẫm tập đi, nhỏ hơn nữa cũng đã có thể nhận biết được người quen, người lạ. Ấy thế mà con trai nhà lão Tiều cả ngày chỉ ngủ li bì, đêm tối cứ quay mặt vào tường rồi cười khành khạch. Người trong thôn bảo thằng bé này hệt như bị quỷ ám. Mỗi lần như thế lão Tiều lại đứng ra ngoài chửi đổng, thậm chí còn đánh nhau với người ta. Xuân, Hạ và Thu đều cảm thấy sợ đứa em trai của mình. Đỉnh điểm là có lần Thu bị trượt chân nên chảy máu, thằng bé kia đang ngủ ngửi thấy mùi máu nó đột ngột tỉnh giấc rồi nhìn vào chân Thu mà liếm mép. Xuân thấy vậy thì sợ quá, vội vàng giục cái Thu đi chỗ khác, đừng lại gần thằng quỷ này. Vào tiết đại hàn năm ấy, thằng Quan bị sốt li bì. Cả ngày nó chẳng ăn uống được gì, từ trong miệng ói ra toàn mật xanh mật vàng. Lão Tiều lo lắng lắm, toan đi mời thầy lang thì chợt nhớ ra lần trước mình mới gây sự với con trai của thầy lang xong. Thế là lại thôi. Có người mách cho lão mời thầy lang ở thôn bên, nhưng lão không có tiền. Cả nhà này vét hết mọi ngóc ngách chẳng có nổi vài chục nghìn. Lão tần ngần nhìn thằng bé nóng ran mà trong lòng sốt ruột. ............................Quá trưa hôm ấy, lão ra ngoài rồi hăm hở ra về. Vài tiếng đồng hồ sau, lão trở về bàn bạc với bà Tiều chuyện gì đó. Cuối ngày hôm ấy, lão mua cho con bé Đông rất nhiều kẹo mút rồi bế con bé đi ra ngoài. Xuân, Hạ và Thu cảm thấy không tin nổi vào tai mình. Từ trước đến giờ bố có bao giờ quan tâm gì tới con bé đâu, chẳng lẽ hôm nay mặt trời lại mọc ở đằng tây? Sẩm tối, lão Tiều trở về nhà mang theo hai con gà nướng thơm phức. Không thấy con bé Đông đâu, cái Xuân và cái Hạ mới chối quanh co, sau cùng cũng thú nhận rằng đã bán con bé cho một đôi vợ chồng giàu có. Tiền bán được là một chỉ vàng, người chồng kia còn cho thêm ít tiền để mua ít thịt. Cái Xuân và cái Hạ khóc lớn. Nó cầm cái đùi gà trên tay rồi ném thẳng đi. Bố nó đã đổi đứa em gái bé bỏng của nó để lấy 2 con gà quay rồi. Thấy thịt bị ném xuống đất bẩn, lão Tiều định nhảy vào đánh cái Xuân nhưng con bé chạy trốn được. Nó trốn trong ngôi chùa ở làng, sư thầy thương tình cho nó tá túc ít hôm rồi dẫn về tận nhà. Lúc này thằng Quan đã được uống thuốc nên khỏi bệnh. Nó nằm trong vòng tay bà Tiều, cầm nắm xôi nhỏ xíu nhìn cái Xuân rồi mỉm cười. Lúc đó con bé hiểu rằng, con bé Đông là người đầu tiên bị gán mạng cho thằng Quan. ............................ Vài tháng sau thằng Quan lại ốm. Lần này cái Xuân và cái Hạ cố gắng giữ con bé Thu bên mình. Mấy chị em đi đâu cũng có nhau, không rời nhau nửa bước. Bệnh tình của thằng Quan mãi không khỏi, mời thầy lang chữa trị cũng không có ích gì. Cô y sĩ ở trong trạm xá xã nói rằng bệnh của thằng bé phải đưa đến bệnh viện dưới huyện may ra mới có tiến triển. Vợ chồng lão Tiều tẩn ngẩn tần ngần, khẽ nhìn trong túi không còn nổi mấy đồng bạc. Tối hôm đó, lão lại dẫn cái Thu đi, mặc cho cái Xuân và cái Hạ khóc lên khóc xuống, van lạy cha mẹ mình đừng có bán em đi. Chừng vài tiếng sau, lão Tiều trở về nhà một mình, trên tay cầm hai chỉ vàng. Lần này thằng Quan được đưa tới bệnh viện dưới huyện bằng xe oto. Khi về, thằng bé cười khanh khách với bố mẹ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nghe mẹ nó kể, lúc ở trên viện vô tình bế nó đi ngang qua nhà xác, thằng bé nhoài người vào đòi hít hà không khí trong đó một lúc mới chịu đi. Người trông nhà xác vừa về tới nơi thấy gia đình ba người nhà kia dẫn cả trẻ nhỏ vào khu vực để thi hài thì tá hỏa, vội vội vàng vàng đuổi đi. Trẻ con nhà bình thường, đi qua khu vực nặng âm khí như thế thường sẽ khóc nức khóc nở, thậm chí còn bị ốm mấy ngày. Ấy thế mà thằng bé này lại đòi vào bên trong để ngửi. Lúc vợ chồng nhà lão Tiều bồng con đi ra ngoài, thằng Quan xoay người lại nhìn vào trong nhà xác với vẻ mặt rất tiếc khẽ bập bẹ “Xác... Thơm.” Hai từ đầu tiên nó nói trong cuộc đời là như thế. ............................................... Lại nói về cái Xuân và cái Hạ, từ lúc hai đứa em bị bán đi, cả hai đứa không còn thiết gì nữa. Chúng chẳng ăn chẳng uống mấy ngày liền, bà Tiều có thoáng ngần ngại nhìn hai con, nhưng rồi tiếng khóc của thằng bé Quan lại làm bà quên ngay lập tức. Xuân hiểu rằng, trong nhà này, thằng bé kia chính là trời, cả bốn chị em mình gộp lại cũng không bằng một góc của nó. Trước sau gì cũng bị bán cho người khác, chi bằng cả hai trốn đi. Ít ra còn được làm chủ cuộc đời mình. Xuân chưa kịp đem chuyện này bàn với em gái thì con bé Hạ đã ngỏ ý rủ chị mình cùng bỏ đi. Hai đứa trẻ nhanh chóng thống nhất nơi chúng muốn tới, ấy chính là thủ đô Hà Nội. Cái Hạ nghe cô giáo bảo, Hà Nội rất đẹp. Nơi ấy có tháp rùa, có cầu Thê Húc, có quảng trường Ba Đình rực rỡ cờ hoa. Trong giấc mơ của nó, vùng đất thủ đô hiện lên như một mảng trời đầy màu sắc. Phải rồi! Cả hai chị em sẽ đến đó để kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để rồi sau này sẽ không ai có thể coi thường được hai đứa nó nữa. Ngay cả cha mẹ chúng nó cũng không. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm thế nào để có tiền để rời đi. Cả hai đứa chẳng có đồng nào trong người cả. Không có tiền biết đi đâu về đâu? Xuân bàn với em, cả hai đứa cố gắng gánh củi cho người trong thôn để tiết kiệm tiền. Vào mùa măng sẽ theo lũ trẻ cùng làng đi vào rừng để hái măng kiếm sống. Thứ ấy có giá trị cao, nếu may mắn còn có thể kiếm được nhiều hơn là gánh củi. Thằng bé Quan chắc bây giờ chưa bị bệnh ngay, cho nên cả hai đứa không cần phải trốn đi vội. Cái Hạ nghe xong cho là phải, nó gật gù đồng ý. Kế hoạch của hai chị em chính thức bắt đầu kể từ giờ phút ấy. Hơn 2 tháng sau kể từ ngày cái Thu bị bán đi, đêm hôm ấy, tại nhà Xuân xảy ra chuyện quỷ dị. ...................................Vào một đêm trời rét, nằm trong chiếc giường ọp ẹp, Xuân nằm mơ thấy một giấc mơ rất lạ. Mà cũng không hẳn phải là mơ, vì lúc đó con bé còn đang chập chờn nửa mơ nửa tỉnh. Xuân nhìn thấy cánh cửa chính ở nhà khẽ mở ra, gió từ ngoài sân thổi thốc vào lạnh toát. Tiếng lão Tiều gáy như sấm vang rền ở gian bên cạnh. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, một bóng người nhỏ bé lặng lẽ tiến vào. Cái Xuân dụi mắt để nhìn cho kỹ hơn thì giật mình phát hiện người vừa bước vào ấy là cái Thu. Xuân ngạc nhiên khẽ gọi “Thu! Sao em lại về đây?” Con bé Thu ngơ ngác đứng ở cửa, nó nhìn sang gian phòng ngủ của bố mẹ một lúc. Sau đó mới tiến lại đứng ở cuối giường nơi Xuân và Hạ nằm. Con bé không nói gì cả, chỉ nhìn Xuân rồi khóc thôi. Xuân hoảng hồn ngồi bật dậy, khẽ đưa tay về phía trước “Sao đấy? Sao lại khóc? Chị... chị tưởng bố bán mày cho người ta rồi.” Cái Thu cứ đứng ở cuối giường mà khóc. Phải tới mấy phút sau, con bé mới thì thào “Chị Xuân ơi! Em bị người ta giết rồi. Xác em bị chôn ở dưới đồi chè mãi tận Thái Nguyên.” Giọng con bé lúc ấy nghe lạ lắm, cứ như truyền từ nơi âm ti địa ngục nào đó vọng về, khác hẳn với giọng nói véo von như ngày trước. Lần này thì Xuân hoảng sợ thực sự, nó lắp bắp hỏi em “Ai... ai giết? Làm sao lại thế?” Con bé Thu chưa kịp trả lời thì cánh cửa sổ sát giường đang đóng im ỉm bỗng dưng bật tung ra. Không khí trong phòng lạnh cóng, Xuân nghe rõ tiếng vù vù bên tai. Vừa thấy cửa sổ mở, Xuân giật mình quay ra nhìn. Trong giây phút ấy, con bé phát hiện người đàn bà mặt đỏ mặt đen đang đứng ở bên ngoài, nụ cười của bà ta ngoác rộng đến mang tai. Một giọng nói thì thào vang lên “Đi thôi! Đi thôi! Tới giờ rồi!” Thu cúi gằm mặt chạy vụt ra ngoài. Xuân gào lên để giữ em lại nhưng không kịp. Con bé nhào tới bệ cửa sổ thì thấy Thu lẽo đẽo đi theo người đàn bà quái dị vừa nãy. Cả hai đi ra tới gốc cây hòe thì biến mất. Tiếng đạp xe lạch cạch của mấy người đàn bà đi chợ ban đêm từ ngoài đường làng vọng lại, báo hiệu cho Xuân biết lúc ấy là khoảng 3 giờ sáng. Sáng hôm sau con bé đem chuyện này kể cho cái Hạ nghe. Cả hai đều khẳng định rằng cái Thu đã bị con quỷ mặt đỏ mặt đen sống ngay trong ngôi nhà này lấy mạng. Cả hai đứa xem xét cây hoa hòe một hồi lâu nhưng cũng chẳng thu được gì đáng giá. Cuối cùng đành tự chít khăn tang em mình, nhưng cũng chỉ lén lút chít khăn vào ban đêm lúc đi ngủ. Nếu để bố mẹ chúng biết được, chắc chắn hai đứa sẽ bị đánh đòn. ................................ Từ sau cái ngày lão Tiều bán con gái cho người lạ, cả thôn không ai còn muốn qua lại với gia đình lão nữa. Đám trẻ con trong làng nhìn thấy Xuân và Hạ đều chạy theo để trêu đùa, chúng bảo rằng bọn nó không sớm thì muộn cũng bị bán vào nhà thổ. Kỹ viện hay nhà thổ là gì, bọn trẻ con trong làng chưa chắc đã hiểu hết, chỉ là chúng xem phim trên truyền hình thì biết vậy thôi. Ấy vậy mà điều đó lại khiến hai chị em Xuân và Hạ lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tiền chúng kiếm được cũng kha khá, cả hai quyết định sẽ lên đường vào hôm hội làng. Lúc ấy, chắc chắn bố mẹ sẽ đưa thằng Quan đi chơi hội. Đúng như dự đoán của cả hai, sáng sớm ngày hôm ấy ba người kia đi chơi từ sớm. Cái Xuân và cái Hạ chuẩn bị một túi quần áo, mấy bát gạo, một ít ngô đổ vào tay nải rồi vội vàng rời đi. Lúc vừa bước ra khỏi cửa, cái Hạ nảy ra một ý. Nó lén vào trong gian phòng ngủ của bố mẹ, cậy tủ để tìm thêm ít tiền mang đi dọc đường. Tiền mặt trong tủ thì không có, chỉ còn một cái nhẫn vàng từ lần bán cái Thu dạo trước mẹ nó vẫn đang để dành. Xuân thấy thế thì khẽ hỏi em “Mày làm gì thế?” Hạ trả lời gọn lỏn “Mang đi! Chừng đó tiền chưa chắc đã đủ đâu” Hai đứa lấy vàng xong vội vã đi ngay. Nào ngờ khi chúng tới bến xe thì vô tình gặp một người đàn bà còn rất trẻ. Thấy chúng chỉ có hai chị em líu ríu dắt nhau đi, người đàn bà kia liền tới gần làm quen, còn mua cả nước ngọt mời uống. Hai chị em cứ như thế nghe theo, khi tỉnh lại thì mình đã ở một nơi xa xôi lắm. .......................................Rất nhiều năm sau, ở một thôn nhỏ trong một vùng quê Trung Quốc, người ta thường nghe thấy tiếng khóc của một người đàn bà vào lúc nửa đêm. Tiếng khóc ấy phát ra từ căn nhà của lão Kiệm gù. Cả thôn ai cũng biết rằng người này mới được lão Kiệm gù mua về sau cái chết của cô vợ Đại Doanh. Mỗi lần tiếng khóc vang lên cũng có nghĩa là lão Kiệm đang sỉ nhục, đang ngược đãi người ấy. Nằm trong chăn nệm ấm sực, chẳng có ai buồn quan tâm xem sự tình thế nào. Người nào tốt bụng lắm thì tặc lưỡi, kẻ nào vô tâm thì lại kéo chăn quá đầu ngủ tiếp. Chuyện chẳng có gì liên quan đến mình, mắc mớ gì phải quan tâm? Dân trong thôn ai cũng nghĩ như vậy. Những đêm tuyết rơi ngập trời, bà Xuân lại nhớ đến ba đứa em đáng thương của mình. Nhất là con bé Hạ. Khi bà Xuân bị bán đi, con bé vẫn còn đang lên cơn sốt. Thằng Quan khi xưa ốm còn có bố mẹ chăm lo, cái Hạ thì không có. Mỗi lần nghĩ đến mấy đứa nó, tim bà Xuân lại đau thắt, hệt như có ai đang bóp nghẹt. Khi gặp con bé Linh, bà cứ nghĩ cái Hạ trở về. Cả đêm hôm ấy bà không sao ngủ được. Cái Linh cao hơn, da trắng hơn vài phần, nhưng đường nét trên gương mặt thì giống y hệt đứa em gái của bà. Khi con bé đưa cho bà cục thuốc nổ trong tay, bà đã từng nghĩ hay là mình sẽ tự sát cùng với lão Kiệm. Thế rồi bà lại lắc đầu cãi lại chính mình. Nếu chỉ có bà và lão kia chết thì phí phạm thuốc nổ quá. Cái Linh bảo rằng, thứ thuốc nổ này có lực công phá rất mạnh, chỉ cần một quả cũng có thể làm cho một người bị thương rồi chảy máu đến chết. Huống chi trong tay bà có những ba quả. Bà nằm trằn trọc trong gian buồng nhỏ để nghĩ ngợi. Sau một đêm thì đưa ra quyết định, chờ cho bọn thằng Ngụy đến, bà sẽ chết cùng chúng nó. Đám đàn ông này cứ tới cuối tháng sẽ đến để lấy tiền đặt cọc từ chỗ lão Kiệm. Khi ấy là thời điểm duy nhất của bà. ..................................... Đêm cuối tháng trời mịt mùng chẳng hề có trăng sao, tuyết rơi bên ngoài càng lúc càng dữ dội. Ngày mai thằng Ngụy sẽ đến, bà sẽ giải thoát khỏi đau khổ bấy lâu đồng hồ cổ trong căn phòng khách vọng lại nghe thật vui tai. Bà đếm từng giờ, từng phút để gặp lại mấy đứa em, và gặp lại cả đứa con mệnh bạc không may mất sớm của mình. Người ta cứ bảo, kiếp này đau khổ là do kiếp trước làm nhiều việc ác. Bà Xuân ngậm ngùi, có lẽ bốn chị em bà sinh ra trong gia đình của ông bà Tiều cũng có thể coi là quả báo. Sáng sớm hôm sau, lão Kiệm gù vào phòng bà. Lão chẳng nói chẳng rằng đè chặt bà xuống rồi bắt đầu sỉ nhục. Độ chừng nửa tiếng sau, lão đứng dậy rời đi. Khi bước đến cửa phòng còn không quên quay lại dặn bà mang lò sưởi than vào nhà để lát nữa bọn thằng Ngụy tới. Bà Xuân uể oải mặc lại bộ quần áo xộc xệch trên người. Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn trên gò má nhăn nheo đã sạm lại của bà. Lần sỉ nhục cuối cùng. Lần đau khổ cuối cùng. Tất cả mọi thứ sắp chấm dứt tại đây được rồi. ............................𝟴 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝘀𝗮́𝗻𝗴 𝗻𝗴𝗮̀𝘆 𝟭𝟳 𝘁𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝟭𝟮. Trời đã ngưng đổ tuyết để chuẩn bị cho một trận tuyết còn lớn hơn lúc trước. Thằng Ngụy và gã béo Tiểu Triệu đang ngồi trong nhà, thư thả uống trà với lão bàn là một xấp tiền đặt cọc. Bà Xuân nghe loáng thoáng rằng có một nhà giàu nọ muốn mua một lúc bốn đứa trẻ, dự định đặt tên là Tứ Quý nghĩa là Xuân Hạ Thu Đông. Bọn Tiểu Triệu nghe thế thì gật gù đồng ý, chỉ có điều tìm trẻ con sẽ khó hơn. Cả ba người đàn ông bàn bạc hồi lâu, một lúc sau lão Kiệm quát bà Xuân mang đồ ăn lên để lão nhắm rượu. Bà Xuân khẽ đáp lại một tiếng rồi lục tục xếp vào khay một mâm rượu thịt thơm lừng. Khi mâm cơm vừa mang lên, thằng béo Tiểu Triệu ngạc nhiên thấy ở giữa mâm có mấy ống tre trông rất lạ mắt. Nó hỏi thì bà Xuân trả lời rằng đó là cơm ống lam của người Việt. Ở quê bà người ta thường ăn cơm này vào ngày mưa rét. Lão Kiệm và thằng béo ồ lên một tiếng, thằng Ngụy gật gù vì gã cũng đã từng thưởng thức món này ở mạn Chùa Hương. Khi thằng béo định lấy ống tre thì bà Xuân đã nhanh tay đón lấy rồi mỉm cười “Cơm đã nguội! Để tôi hong ở trên bếp than hồng ngay tại đây.” Cả ba người kia không nói gì. Giây phút bà Xuân đưa mấy chiếc ống lam vào trong lò, trước mắt bà hiện lên hình ảnh bốn chị em cười đùa với nhau dưới một góc sân nhà. ..........................8 giờ 37 phút sáng. Người dân trong thôn Bạch Thủ được một phen hoảng hồn vì nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm phát ra từ căn nhà ở giữa thôn. Khi mọi người chạy đến, gian phòng khách của lão Kiệm lúc này đã bị thổi tung một góc. Cát đá, bụi bặm bay tung tóe khắp nơi. Ai nấy cũng đều rụng rời chân tay trước cảnh tượng ấy. Một người đàn ông gào lên “Mau vào cứu người!!! MẸ CHÚNG MÀY! CÒN ĐỢI CÁI GÌ NỮA?” Đám thanh niên luống cuống chạy vào bên trong. Mùi thuốc nổ vẫn bốc lên nồng nặc. Hiện trường có bốn người chết, trong đó ba người đàn ông đều nằm đè lên trên cái bàn đã thành gỗ vụn. Máu thịt bầy nhầy bắm tung tóe, nhiều người trông thấy cảnh tượng đó bèn nôn thốc nôn tháo. Đám đàn ông trong làng tìm được mấy chiếc xẻng xúc tuyết để hốt xác của các nạn nhân. Máu thịt lúc này đã hòa lẫn với nhau, căn bản không thể nào còn phân biệt được của ai vào với ai nữa. Một người đàn ông phát hiện thấy một nửa cái đầu nằm giữa vũng máu trên góc nhà. Phần sọ lúc này đã rơi ra một nửa. Nhìn thoáng qua đã đủ kinh hồn bạt vía, không ai dám lại gần để nhặt chiếc đầu lên. Lúc ấy Lý Tam đến, gã xung phong đi vào nhặt đầu nọ. Nhìn thấy cái đầu, gã cố gắng nén một trận nôn khan rồi tiến lại gần. Hai bàn tay thô bè của lão bưng một nửa cái đầu lên. Tóc, máu và thịt lẫn lộn với nhau. Lý Tam nhận thấy đây là đầu của bà Xuân. Gã nhìn một lúc rồi thốt lên với người trong thôn đang nín thở theo dõi “Mọi... mọi người ơi... Mụ Xuân... Mụ... mụ ấy đang mỉm cười...!!!” .........................................................𝗩𝗮̀𝗶 𝘁𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝘀𝗮𝘂 Trong một phòng bệnh ở bệnh viện thuộc huyện Đồng Văn tỉnh Hà Giang, một người đàn bà băng mắt đang ngồi bất động trên giường. Mụ chỉ bị thương một mắt, mắt kia vẫn có thể nhìn được nhưng mụ nằng nặc đòi bác sĩ phải băng cả hai mắt cho mình. Bởi lẽ, cứ mỗi lần mở mắt ra là mụ lại thấy một người đàn bà mặc áo đỏ áo đen đứng trước cửa phòng bệnh. Ký ức ngày bé của mụ lại ùa về như một thước phim quay chậm. Cây hòe già nằm im lìm bên cạnh cái giếng, nụ cười của chị Xuân, của em Thu và em Đông rực rỡ trong ánh nắng mặt trời. Nước mắt chảy ra lại làm cho cơn đau của mụ buốt đến tận óc. Mấy người cảnh sát mặc quân phục màu xanh đi đi lại lại. Họ chưa hỏi mụ điều gì cả, chỉ hỏi thăm sức khỏe và muốn mụ kể về thời thơ ấu của mình. Mụ cười nhạt trả lời “Tôi không có thời thơ ấu.” Dĩ nhiên là mụ nói thật, hoặc chí ít là mụ nghĩ rằng điều ấy là thật. Thời thơ ấu của mụ đã chấm dứt kể từ ngày mụ lấy vàng trong tủ của bố mẹ trốn đi cùng với chị ruột của mình. Bắt đầu từ đó, mụ không còn nhớ thêm điều gì nữa. Những gì còn sót lại trong kí ức của mụ là ở trong căn hầm dột nát toàn phân chuột. Thứ mùi ấy hôi nồng không kém mùi phân dê ở nhà mụ ngày trước. Khi chị Xuân bị một lão già mang đi, mụ còn đang sốt và tưởng rằng mình sẽ chết. Mụ khóc nức nở, mụ bị thằng cai ngục cưỡng bức để rồi gần chục ngày sau mụ bị bán đi với danh nghĩa một đùi gà. Có lẽ tuổi trẻ của mụ vớt vát lại cho mụ chút ít. Sau rất nhiều năm, mụ không còn dùng cái tên Hạ nữa. Mụ tự gọi mình là Sảng. Vì mỗi lần lên cơn mê sảng, mụ lại được về nhà, cùng mấy chị em đi hái măng trên rừng. Vào một ngày trời rét lạnh, hệt như cái đêm trước khi mụ cùng chị ruột trốn đi. Mụ nhìn thấy người đàn bà mặt đỏ mặt đen đứng trước cửa. Sau lưng người đàn bà kia là chị Xuân, cái Thu và con bé Đông. Mụ mỉm cười đờ đẫn, miệng hé môi “Cuối cùng thì chúng ta cũng đoàn tụ.” Mụ dồn hết sức lực của mình cắn thật chặt vào lưỡi. Một dòng máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng. Nghiệt ác mụ tạo ra quá nhiều, chỉ có cách này mới có thể đền tội. Trước khi chết mụ giật băng mắt nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt trời buổi sáng đang chiếu nắng vào phòng bệnh. Ở ngoài kia, hình như mùa xuân đã về. ..............𝗛𝗲̂́𝘁 𝗻𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻3 ........................Đ𝗼́𝗻 𝗰𝗵𝗼̛̀ 𝗻𝗴𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗿𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 4 𝗛𝗼̂̀𝗻 𝗠𝗮 𝗔 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴 𝗢̛̉ 𝗣𝗵𝗼́ 𝗕𝗮̉𝗻𝗴Xem Tiếp Phần 4 Hồn Ma A Phong Ngoại Truyện Tại ĐâyTruyện ma Việt Nam "trò chơi khiêng xác" chap 1Truyện ma Việt Nam "gặp quỷ trên đường Mê Linh"Truyện ma Việt Nam "vùng đất quỷ ám" chap 1Truyện ma Việt Nam "đứa con của quỷ" chap 1
Truyện ma "Ngủ Cùng Người Chết" là chuyện ma kể về một cô bé, năm lên 10 tuổi tận mắt chứng kiến bố mẹ mình bị g..iết hại vào một đêm giông bão. Bảy năm sau, con bé ngày nào đã trở thành học sinh cấp ba, thế nhưng trong tâm trí nó lúc nào cũng ám ảnh về cái chết của bố mẹ lúc nhỏ, cùng với ánh mắt của thằng bé trạc tuổi mình trong cái ngày nó trở thành trẻ mồ côi. Một ngày mưa rơi tầm tã ở cửa khẩu biên giới, con bé bị trút thuốc mê và bị bắt cóc lên một chiếc xe oto che đậy kín mít. Hành trình lưu lạc ở nơi đất khách quê người, có yêu ma quỷ quái, có nhân tình thế thái, có quỷ kế đa đoan, có máu tanh, có nước mắt tủi hờn .... và có cả sự mưu trí dũng cảm...bắt đầu từ đó. Tác giả Thảo Trang Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh
𝐏𝐡𝐚̂̀𝐧 4 - 𝐓𝐡𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 Xem lại chap 4 Tại Đây………………………………………..Những năm 2000, việc đi du lịch Hà Khẩu chưa thuận tiện như bây giờ. Thời đó, để xin được giấy thông hành cả lớp chúng tôi phải mất hơn một ngày. Vì đa phần người đi du lịch đều là trẻ vị thành niên, cho nên ngoài vấn đề ủy quyền, thì các thầy cô giáo chúng tôi phải đảm bảo tình hình kiểm soát chúng tôi tới mức tối đa. Tại khu vực cửa khẩu ở đầu phía Việt Nam còn ghim những thông tin để công dân cần liên lạc trong tình huống khẩn cấp. Mấy đứa con trai trong lớp nhìn nhau cười cười, chúng bảo rằng người ta chỉ hứng thú bắt cóc đám con gái, còn đám con trai như chúng nó chẳng hề là mục tiêu của bọn buôn người. Mấy lời đùa cợt ấy lọt tới tai thầy Phòng và cô giáo chủ nhiệm của tôi, kết cục đám con trai bị mắng té tát. Cái Châu và tôi nghe thấy thế thì trong lòng có chút lo lắng. Tôi đứng im lặng đọc tờ hướng dẫn thông báo thật lâu, trong đầu cố gắng nhớ toàn bộ những con số điện thoại ở trên đó, mãi cho tới khi cái Châu giục tôi mới rời bước đi đến biên giới, đặt chân sang nước bạn, trong lòng tôi cảm thấy háo hức lắm. Tôi vẫn nhớ đến lời dặn của bà Cúc điên cùng với cảnh báo của A Phong trong giấc mơ. Thế rồi chính tôi lại tự thuyết phục mình rằng nơi này không quá xa nhà, bản thân tôi lại luôn luôn đi cùng với thầy cô giáo cùng các bạn nên chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong một khoảnh khắc tôi đã từng lưỡng lự định ở nhà không đi, ấy vậy mà cuối cùng tôi lại tặc lưỡi rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Mãi đến sau này, trong giây phút tuyệt vọng nhất, tôi mới cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời người thanh niên trong giấc mơ lúc trở lại cái ngày cả lớp tôi đi du lịch Hà Khẩu. Theo lịch chúng tôi sẽ đi qua biên giới vào lúc 5 giờ chiều, sau đó nghỉ đêm tại đây rồi chiều hôm sau về sớm. Chúng tôi đi vào đúng dịp nơi này tổ chức lễ hội đèn lồng, khắp nơi phủ một màu đỏ rực rỡ hệt như trong phim. Trời mùa đông ở Trung Quốc rất lạnh, mặc dù đã chuẩn bị áo ấm từ trước nhưng cả đám vẫn co ro trước cái lạnh khô khốc như muốn cào xé da thịt. Ở hai bên đường kê san sát những quán vỉa hè, người bán thịt dê nướng, người bán màn thầu, lại có cả những người vác cây kẹo hồ lô đỏ rực khổng lồ trên vai đi đi lại lại nữa. Lũ học sinh chúng tôi như bị mê hoặc trước cảnh tượng ấy. Bấy lâu nay tôi cứ tò mò mãi về những cây kẹo hồ lô, nay có dịp nếm thử mới biết rằng thứ kẹo đỏ rực ấy được làm bằng quả sơn tra, phủ bên ngoài một lớp đường mỏng dính. Tôi rút tiền ra mua hai que kẹo, vừa mới định quay lại để khoe với cái Châu thì đã thấy nó đang đứng trước một quầy bán ven đường. Thì ra con bé đang đứng cạnh tội thì đột nhiên thấy một hàng bán bánh nướng rất thơm, kề bên tiệm thịt nướng mà lớp tôi đang tụ tập, thế là chạy tới đó càng về tối người đổ dồn về nơi này càng đông. Tôi nhìn thấy cái Châu đứng cạnh cô giáo, nên vội vàng gọi với theo. Không biết có phải nó không nghe thấy tôi hay không, mà vẫn quay lưng về phía tôi cười đùa với mấy đứa bạn khác. Tôi cố hết sức để chen lấn giữa dòng người để đổ về phía ấy, thế nhưng người có vóc dáng nhỏ xíu như tôi không thể nào chen được. Tôi gọi cái Châu, gọi cô giáo nhưng cứ như thể có ai đó che mắt họ. Khoảng cách giữa họ và tôi ngày càng xa, tôi có cảm giác như mình giống hệt một con cá đang bơi ngược dòng, càng cố gắng bơi gần đến bờ thì càng bị đẩy ra xa. Khi tôi chen đến một khúc quanh, thì vô tình vấp vào một hòn đá nên ngã sõng soài xuống đất. Cú ngã khiến cho đầu óc tôi choáng váng, tôi ngồi phịch xuống đất để định thần lại, từ trong khoang miệng rỉ ra một ít máu tươi chảy từ chân răng. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy một chiếc ví màu xanh nhạt nằm lẫn dưới đống lá cây xơ xác. Tôi với tay ra để lấy chiếc ví, bên trong khá dày. Tôi không kịp phủi bụi bẩn trên quần áo mình, cũng chẳng kịp xem xét cái ví đó kỹ càng hơn, tôi vội vàng đứng dậy để tìm kiếm bóng dáng đám bạn cùng lớp giữa dòng người đông nghịt. Đám bạn tôi đã đi đâu mất hút, tôi nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy nổi một ai quen thuộc. Tôi lớn tiếng gọi cái Châu, cũng chẳng có ai trả lời. Không một ai để ý đến tôi, không một ai tỏ vẻ là đã mất cái ví, người ta ùn ùn kéo tới những hàng quán dọc bên đường. Không khí lạnh lẽo lúc tôi mới đến dường như bị thân nhiệt của những người nơi đây làm cho biến mất. Trong lòng tôi sợ hãi vô cùng. Tôi bàng hoàng nhận ra, mình đã bị lạc mất cả trước đến giờ, chú Long đã từng rất nhiều lần dạy cho tôi cùng với cái Châu cách ứng phó khi bị đi lạc. Trong tình huống ấy, đột nhiên tôi trấn tĩnh lại rồi nhớ đến những gì ông chú ruột đã từng chỉ bảo. Đầu tiên, tuyệt đối không được tỏ ra hoảng loạn. Tôi hít một hơi dài để trấn tĩnh, sau đó nhét thẳng chiếc ví màu xanh nhạt vào trong túi áo khoác, cố gắng làm ra vẻ thật tự nhiên không để ai biết mình đi lạc. Bước tiếp theo, không được chạy lung tung, hãy ở một nơi thật an toàn để tìm cách liên lạc với người thân. Tôi nhìn dọc theo con phố đông đúc, xung quanh là hàng quán đông nghịt, chỗ nào cũng đầy rẫy những người ăn uống cười nói oang oang. Tôi đi vừa đi bộ vừa quan sát, bất chợt tôi nhìn thấy một tiệm mì có khá đông đúc người ngồi cả bên trong lẫn bên ngoài. Tôi quyết định bước vào, tìm một bàn trống. Thằng bé đứng bên ngoài quán có lẽ chỉ bằng tuổi chúng tôi, vừa nhìn thấy tôi nó vội vàng sà vào hỏi, nói một tràng bằng tiếng Trung. Đầu óc tôi lúc đó chợt tỉnh táo lạ thường, tôi đoán rằng nó đang hỏi tôi muốn ăn gì, hoặc đi mấy người. Tôi giơ ba ngón tay lên trước mặt nó, thằng bé phục vụ tươi cười gật đầu rồi dẫn tôi tới một cái bàn nằm trong góc. Tôi run run gật đầu, cố tỏ ra vẻ tự nhiên rồi đi thẳng tới ngồi ở bàn, tôi vừa quan sát xung quanh. Nơi này giống như một tiệm ăn Trung Hoa điển hình, có bàn ghế gỗ, có một quầy bán mì, lại còn kèm thêm cả một kệ để đầy rượu, bên trên có đặt một ban thờ Quan Công bằng gỗ đỏ. Thằng bé đi một lúc, nói chuyện gì đó với người đầu bếp đang ở sau quầy, hai người liếc mắt về phía tôi rồi quay đi ngay. Trong lòng tôi lúc này cảm thấy có chút lo lắng, nếu như tôi đứng dậy mà bỏ đi lúc này thì chưa chắc đã yên ổn. Tôi ngoái đầu về phía sau, chợt nhìn thấy cánh cửa có đề hai chữ WC màu đỏ. Ngay lập tức tôi đứng dậy, bước đi vào trong nhà vệ sinh đó. Khi chỉ còn một mình, tôi ngồi phịch xuống bồn cầu, hai tay bụm lên miệng, cố gắng ngăn bản thân mình bật khóc thành tiếng, tự nhủ với lòng mình rằng từ lúc mình đi lạc đến giờ vẫn chưa quá lâu, hoàn toàn có thể tìm lại được đoàn du lịch. Nghĩ đến thế cho nên tâm trạng tôi cũng dần dần bình ổn trở lại. Tôi cầm chiếc ví mình nhặt được để kiểm tra. Bên trong chứa khá nhiều tiền, toàn là tờ có số 100, có lẽ là 100 tệ. Tôi đếm sơ qua, phải được hơn tệ. Tôi ngẩn người nhìn đống tiền trên tay mình, không hiểu chủ nhân của nó gặp rắc rối gì mà lại làm rơi mất số tiền lớn thế này. Tôi dự định sẽ đem chiếc ví về để tới đồn công an trả cho người bị mất, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Tôi nhẩm đếm số tiền mình có trong túi, tất cả chưa đến 100 tệ. Sau một vài giây cân nhắc, tôi quyết định vất cái ví này xuống thùng rác bên cạnh bồn cầu, sau đó chia đống tiền ra làm hai phần rồi nhét ở dưới tất. Tiền của tôi vẫn để trong túi áo, tôi tuyệt nhiên không muốn động đến số tiền không phải có mình. Ngộ nhỡ nếu ai đó phát hiện ra tôi đang giữ chiếc ví này thì không chừng sẽ cho rằng tôi trộm mất của người khác. Số tiền tôi mang đi đủ để gọi điện thoại về phòng thông tin ở Việt Nam ngay cạnh cửa khẩu. Tôi thở hắt ra, cảm thấy mình thật may mắn khi chí ít tôi có thể nhớ được số điện thoại đó trước khi sang tới bên ngoài có tiếng phụ nữ gắt gỏng đòi vào, tôi vội vã mở cửa bước ra, gương mặt vẫn tỏ ra bình thường như không có gì. Thằng bé phục vụ khi nãy nhìn thấy tôi trở ra thì vội vàng bưng bát mì đến cho tôi, lúc nó đặt khay đựng mì xuống, vô tình làm rơi cái bút bi xuống dưới bàn. Tôi vội vàng cầm lấy chiếc bút viết thật nhanh số điện thoại liên lạc của phòng thông tin vào lòng bàn tay. Tôi viết đi viết lại tới 3 lần, trong lòng chỉ sợ mình quên mất. Thằng bé phục vụ thấy lạ, nó trợn mắt ngó theo tôi nhưng không nói gì. Bụng tôi bắt đầu réo lên vì đói, tôi hơi ngần ngừ nhìn bát mì loang loáng dầu trước mặt, định sẽ không ăn, thế nhưng lại sợ rằng hành động của mình sẽ khiến người khác để ý cho nên tôi đành cúi đầu ăn thật chậm rãi. Vừa ăn tôi vừa toan tính mình sẽ làm gì tiếp theo. Tôi không nhớ địa chỉ chính xác nơi nghỉ trọ của lớp tôi đêm nay, bởi lẽ lúc nhận phòng cất hành lý, mấy đứa chúng tôi tíu tít nói chuyện với nhau, chỉ trỏ cảnh vật bên ngoài nên chẳng có đứa nào không để ý. Tôi thầm oán trách mình đã quá bất cẩn, nếu tôi giữ lấy địa chỉ ở quán trọ đó thì giờ này mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều. Thế nhưng, trên đời này làm gì có nhiều từ giá như đến thế?Vừa mới nghĩ đến đó, tâm trạng tôi chùng hẳn xuống. Tôi ngước lên nhìn bên ngoài, bầu trời bây giờ đã lác đác mưa. Con đường rộng lớ vừa lúc nãy còn tràn ngập người qua kẻ lại, ấy thế mà bây giờ người ta đã nhốn nháo thu dọn hàng, không ai còn muốn nấn ná thêm nữa. Tôi đứng hẳn dậy để ngóng ra bên ngoài, chẳng thấy bóng dáng của bạn bè đâu cả. Trong giây phút đó, đột nhiên tôi phát hiện thấy một bóng người đứng bên kia đường nhìn chằm chằm vào trong cửa tiệm, ánh sáng hắt ra từ mấy cửa hàng cho tôi biết người ấy mặc một chiếc váy đỏ mỏng manh, hai chân đi tôi còn đang ngây người ra nhìn thì từ trên không trung có một tia chớp giật rồi tiếng sấm đùng đùng vang lên, mấy đứa trẻ con theo bố mẹ đi ăn mì giật mình khóc thét. Tôi hét lên một tiếng rồi bật lùi ra sau, trong một tích tắc, tôi phát hiện ra người mặc váy đỏ loang loáng máu đang nhìn tôi chằm chằm không phải ai khác mà là người đàn bà đã chết từ hôm rằm tháng bảy.............................................Toàn thân tôi lúc này sợ đến run cầm cập. Một vài người khách quay lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi không muốn thu hút sự chú ý về phía mình, cho nên đành ngồi xuống, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu tôi lúc này hiện lên hàng loạt suy nghĩ. Tại sao bà ấy lại ở đâu? Tại sao vong hồn này cứ ám theo mình mãi thế này? Giờ phải làm sao đây? Khi tôi còn đang bần thần thì điện sáng lúc này đột nhiên tắt ngúm, thực khách trong quán đồng loạt ồ lên một tiếng. Thằng bé phục vụ lên tiếng trấn an, rồi cùng ông già đầu bếp lúi húi thắp mấy ngọn nến đỏ rực mang đến các bàn. Tôi cầm chắc chiếc bút mà khi nãy thằng bé ấy bỏ quên, như thể có nó tôi cảm thấy vững dạ hơn rất nhiều. Tôi hơi mím môi, tiện tay kéo ống quần lên rồi nhét luôn chiếc bút trong tất bên chân phải. Vào lúc tôi còn đang suy nghĩ thì có một người thanh niên còn rất trẻ bước vào cửa tiệm. Người này nói chuyện với thằng bé phục vụ vài ba câu, không rõ là nói gì nhưng tôi thấy thằng bé kia chỉ vào nơi tôi đang ngồi. Người thanh niên đi tới bàn của tôi, thả mình xuống ghế rồi chăm chú đọc tờ thực đơn dính mỡ bóng nhẫy dán ở trên bàn. Tôi cúi đầu vờ im lặng ăn tiếp, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh không có gì, nhưng trong tim tôi đập thình thịch vì lo sợ. Người thanh niên nhìn tôi rồi mở lời trước“Sao ăn ở đây một mình thế này?”Thấy anh ta nói tiếng Việt, tôi khẽ ngẩng lên để nhìn nhưng rồi lại cúi xuống. Tôi vẫn còn nhớ lời chú Long dặn dò, khi đi lạc không được tùy tiện nói chuyện với người lạ. Thấy tôi không nói gì, chỉ cắm cúi ăn, người thanh niên kia lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Anh ta nhoay nhoáy nhắn tin một hồi rồi gọi điện thoại cho ai đó. Giọng nói của người này không lớn lắm, nhưng vẫn đủ cho tôi nghe rõ mồn một“Ừ! Bên đó đã báo tin có người đi lạc rồi. Nhưng chưa có thông tin cụ thể...”Vừa nghe đến đó, tôi lập tức buông đũa, ngẩng đầu lên rồi vội vàng hỏi“Anh đang đi tìm người đi lạc à? Anh là người Việt Nam sao?”Người thanh niên trước mặt nhìn tôi rồi gật đầu. Anh ta hơi nhíu mày hỏi tôi“Nãy giờ cứ tưởng là người Trung đấy. Hóa ra cùng là người Việt cả. Trời tối rồi, ở khu vực cửa khẩu này không an toàn chút nào, sao còn ở đây?”Trong lòng tôi lúc này mừng hơn bắt được vàng, tôi định nói tình hình của mình hiện giờ, nhưng cuối cùng tôi hỏi ngược lại“Anh là cảnh sát hay là người của biên phòng? Sao lại có nhiệm vụ tìm người đi lạc?”Người kia nhìn tôi rồi bật cười. Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi vội mà lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, rồi châm một điếu vào cây nến đỏ rực trước mặt. Mùi thuốc thơm thơm bay trong không khí, tôi khẽ khịt mũi vài cái,rồi lấy tay xua làn khói đang lởn vởn xung quanh. Lúc này tôi nghe giọng anh ta lẫn với tiếng cười nhạt“Cô em đi lạc phải không? Dân trong nghề nhìn là biết ngay...”Câu nói ấy khiến tôi điếng người, vẻ mặt anh ta thay đổi ngay lập tức, không còn là dáng vẻ bụi bặm như trước, mà thay vào đó là ánh mắt gian tà cùng đôi mắt hơi xếch về đằng sau. Trên khóe miệng anh ta có một nốt ruồi, khiến cho tổng thể gương mặt càng trở lên khó coi. Mùi thuốc lá càng tỏa ra dữ dội, hương thơm ngòn ngọt, lờ lợ khiến cho tôi cảm thấy lợm giọng. Ánh nến đỏ bập bùng trước mắt tôi mờ dần. Thế rồi trời đất xung quanh như đổ sập, mọi thứ tối sầm, tôi lịm đi không còn biết trời trăng gì nữa. Từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ rằng những đêm nằm mộng mị mơ thấy A Phong hay người đàn bà mặc váy đỏ chết trước sân nhà tôi đã là ghê gớm lắm. Có nằm mơ tôi cũng không biết được, đêm ấy khi tỉnh lại, tôi đang nằm ở ghế đằng sau một chiếc xe bán tải, bên cạnh tôi lúc ấy là một đứa bé gái người cứng đờ, hai mắt trợn ngược. Phần đầu của con bé dựa vào người tôi, toàn thân nó lạnh toát cứ như thể vừa ngâm mình trong một chậu nước đá. Cơn đau đầu chuếnh choáng khiến tôi đờ đẫn đến mức ngẩn ngơ như người mất hồn. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra mình vừa mới ngủ cùng một người chết. Tôi rú lên kinh hoàng rồi phẩy tay đẩy cái xác của đứa bé gái ấy sang bên cạnh, cái xác đập vào cửa kính xe rồi lại lăn về phía tôi. Một người đàn ông nói giọng lơ lớ nhoài người về phía sau gằn giọng“Mẹ con chó! Làm ồn nữa là cái xe này có hai cái xác đấy, nghe chưa?”Tôi run run không nói gì thêm nữa, vừa liếc mắt nhìn cái xác trợ mắt trừng trừng ở bên cạnh, vừa nhìn khắp nơi. Đây là đâu thế này? Chẳng lẽ tôi đã rơi vào tay bọn buôn người?....................................................
truyện ma ngủ với người