Anh em tham khảo thử thằng mãnh lực phục dương khang xem, thằng này nó gồm cả rượu ngâm mà có cả thuốc đông y nữa, tôi dùng thấy tốt phết mỗi tội uống hơi lâu, tôi dùng đến tận 4 tháng, nhưng giờ ngon nghẻ hết rồi, từ 3 phút bò lên hẳn 15 phút, hôm nào sung kéo
Thuốc tránh thai uống (OCs) là các hormone buồng trứng. Khi uống vào, chúng ức chế giải phóng hormone phóng thích gonadotropin (GnRH) bởi vùng dưới đồi, do đó ức chế sự phóng thích các hormone tuyến yên gây kích thích sự rụng trứng. Các thuốc tránh thai đường uống cũng ảnh
Ngày 19/12/2018, Sở Y tế Nam Định tổ chức hội nghị tập huấn "Luật Báo chí năm 2016, các văn bản quy phạm pháp luật về cung cấp thông tin và phát ngôn với báo chí, nhận diện và xử lý khủng hoảng truyền thông". Dự Hội nghị có đồng chí Bùi Thị Minh Thu - TUV, Giám đốc Sở Y tế; PGS.TS Nguyễn Thành Lợi
Ngôn Tình Trung Hoa. 46 Lượt xem. Ngôn Tình Trung Hoa. 24 Lượt xem. 10:06. Review Phim Anh Em Nhà Grimsby __ Phim Hay - Phim Mới __ Tóm Tắt Phim __ Thánh R. Mọt Ngôn Tình. 62 Lượt xem. Trang chủ> Uống Viên Thuốc Này Vào, Bạn Sẽ Trở Thành Thiên Tài p3 > Bình luận . Gửi. Không thấy gì đâu
1. "Đàn ông khi ở trên giường thì nói mấy lời nhớ thương người phụ nữ đang cùng mình quấn quýt, khi xuống giường thì lập tức quên đến không còn một chút. Phụ nữ, khi ở trên giường thì quên đi người đàn ông bên cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ
Thì khi đó, anh ngừng yêu em. 12. Có một việc mà chỉ có khi kết hôn bạn mới làm được, đó là LY DỊ. 13. Trong tình yêu Ghen là tai nạn, trong tình bạn tự ái là sai lầm, nếu thần chết là kẻ thù của cuộc sống thì phản bội là thuốc độc của tình yêu. 14.
Khang Kiều. Tác giả: Loan. Vào mùa hè năm 2006, tại quốc đảo Indonesia, cảnh sát đã nhận được cuộc điện thoại báo rằng có một đôi tình nhân đang uống thuốc ngủ tự tử thở thoi thóp tại hang Tình Nhân ở đảo Bali. Chương: 140 | Full.
gWjT. Đoản Anh và cô chỉ là tình một đêm, không hề có mối quan hệ nào. Anh lấy mất thứ quý giá của cô, biến mất không một lời. 2 tháng sau, gia đình anh ép anh đi xem mắt, đối tượng là một cô gái hiền thục, con của bạn thân cha anh. Cô vừa có tài đức lại có sắc xinh mềm mại. Nhưng hoá ra...người đó là cô! Tuy anh không biết người hôm ấy là cô, nhưng cô sao có thể quên anh chứ. Cả hai đi đến bước đường kết hôn trên giấy tờ, hờ hững. Cuộc đời cô sau khi kết hôn chỉ toàn màu nước mắt...![...] Sau khi kết hôn, anh - Trần Trạch luôn tỏ thái độ bài xích cục mịch với cô. Đêm động phòng, anh cho cô ra hành lang ngủ, sương đêm lạng buốt cứ thấm dần vào cơ thể nhỏ bé, cô cắn chặt hai hàm buột mình không run rẩy. Anh chỉ buông câu lạnh lùng. "Tập làm quen đi!" Ừ, cô hiểu rồi, cô nên tập làm quen và hiểu rằng...Anh không yêu cô, cô vốn là công cụ thôi, đúng vậy đấy. Sáng hôm sau thức giấc, anh mở cửa chỉ thấy cơ thể trắng bệt, gương mặt không chút máu của cô. Anh nhìn, càng nhìn càng chán ghét, mạnh bạo đá thẳng vào bụng cô. [...] Có lần anh làm chuyện đó, biết cô không còn trinh, sự căm ghét của anh lại nâng thêm một bật. Không hiểu vì sao, nhưng anh ghét cô, ghét ngay từ lần đầu bắt gặp. Mỗi tối sau đó, cô đều bị anh nhục mạ như thế, cô chỉ bất lực, không kháng cự mặc anh dày vò. Dần dần sau này, mọi thứ càng đi xa hơn. Anh hay điên tiết, cáu giận cứ lấy cô như đồ vật mà đánh đập, hành hạ. Kết hôn được 5 tháng, cô cũng tự thấy phục bản thân khi có thể chịu đựng được anh. Tuy anh cư xử như thế, nhưng cô không hề trách anh mà còn có cảm giác thích anh, đúng là điên mà. [...] Anh dẫn tiểu tam về nhà, buộc cô cung phụng cô cũng không oán trách. Thế nhưng anh lại nói cô "Ha, đồ đàn bà nhu nhược." Đúng rồi, suy cho cùng con gái mà mất thứ ấy...sẽ chỉ là đồ bỏ đi thôi.[...] Không lâu sau anh bị tai nạn, cần người hiến máu, cô không chút do dự đi ngay mặc cho cơ thể rệu rã, yếu ớt đến suy nhược. Tiểu tam kia lúc trước luôn mượn cớ hãm hại, uy hiếp cô. Trần Trạch từng tự tay rạch lên mặt cô một đường chỉ vì lời nói không chứng cứ của ả. Trần Trạch tán cô, bắt cô leo cây,cònxh viral fyp ngontinh novel Đoản ngontinhtieuthuyet _tieuthuyet_12 truyenngontinh45 foryou fypシ fyb
"Ngôn tổng à! Đừng làm nũng nữa. Mau uống thuốc cho em.""Không muốn. Anh muốn bà xã đút cơ."Cao Hi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh nhưng vẫn không quên cái tính trẻ con của mình."Anh là tổng tài. Là tổng tài đấy, làm gì có tổng tài nào như anh chứ.""Ừm! Có phải ông xã em đặc biệt lắm không?""Đặc biệt?" Cao Hi nhíu mày nhìn anh."Vừa đẹp trai, tài giỏi lại giàu có. Đã thế lại cưng chiều bà xã tận trời." "Tập đoàn Ngôn thị là của em, đứng tên em. Còn anh không có quyền gì hết. Nhé! Thế nên không thể nói là anh giàu có được."Ngôn Chính Tần câm nín. Đáng ra ngay từ đầu không nên cho người phụ nữ này đứng tên Ngôn thị mà."Nào tiểu Tần anh mau uống thuốc đi, nếu muốn bị em đuổi việc thì không cần uống cũng được.""..."Sáng sớm Cao Hi đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị cho Ngôn Chính Tần."Bác sĩ! Bệnh tình anh ấy sao rồi."Bác sĩ đẩy gọng kính nheo mắt nhìn cô. "Bệnh? Cậu ta làm gì có bệnh.""Dạ? Không có bệnh?""Cậu ta cho bệnh viện tiền rồi bảo tôi nói với cô là cậu ta bệnh rất nặng." Bác sĩ cười cười nói thêm. "Gần đây bệnh viện đang gặp khó khăn nên... Mà thôi nhé, có bệnh nhân gọi tôi. Đi trước đây."Cao Hi đứng trong phòng làm việc của bác sĩ lửa giận không ngừng bốc lên. Ngôn Chính Tần anh xong đời phòng bệnh Ngôn tổng cao cao tại thượng đang cầm một quyển truyện tranh. Gương mặt chăm chú tiếp thu kiến thức mới."Rầm." Cửa phòng bệnh bị đẩy đập mạnh vào giật mình ngẩng đầu lên. "Bà xã của anh. Ai dám chọc giận em." Ngôn Chính Tần nhìn thấy ánh mắt vô cùng tức giận của Cao Hi liếc mắt nhìn anh. "Hừ! Ngôn Chính Tần anh chính thức bị đuổi việc."Cùng lúc đó bác sĩ điều trị của Ngôn Chính Tần cũng vừa xong việc đi ngang qua phòng bệnh của anh."Tên già lang băm kia, tôi sẽ cho bệnh viện của mấy người bay màu." Ngôn Chính Tần đứng trên giường bệnh chống nạnh chỉ tay thẳng mặt đồng đội của mình. Đúng là đồng đội tốt mà. Cao Hi không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa rồi. "Không nói nhiều anh bị đuổi việc. Tối nay ra ngoài sofa ngủ."Ngôn Chính Tần nhìn tên bác sĩ kia mà không làm gì được.Đoản -Cre Quân VũPhố ngôn tình group
"Muốn để cho Trần thái y đến xem lần nữa hay không?" Trưởng Công Chúa bất Văn Chính trầm mặc một hồi, chậm rãi nói "Ngày mai Trần thái y sẽ đến, chúng ta chờ một chút đi! Có lẽ bởi vì Kỳ nhi hôn mê hơn nửa năm, cho nên mới hơi khác thường."Khương Văn Chính mặc dù an ủi Trưởng Công Chúa nhưng trong lòng cũng có bất an. Trước kia Khương Kỳ ngã trúng đầu, cho nên mới hôn mê lâu như vậy. Mặc dù Trần thái y nói máu tụ trong đầu đã tan nhưng ngộ nhỡ . .Trở lại trong phòng, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn để Khương Kỳ nghỉ ngơi, sau đó đi xem mấy người bồi giá theo nàng tới đây một chút. Thật không nghĩ Khương Kỳ lại là không có ý muốn nghỉ ngơi, chỉ nghe hắn nói "Người trong viện chúng ta cũng nên lộ diện trước mặt phu nhân mới phải."Nói rồi lập tức để Tiêm Nhu gọi toàn bộ nô bộc trong viện Ngọc Thanh thân của Ninh Quốc Công là phủ đệ 'Tam vương chi loạn' của Trung Vệ Vương trong Kinh Thành, nhưng Khương Văn Chính lại là cảm thấy chỉ là chỗ ở của cả nhà, nhiều viện tử như vậy dùng để làm gì? Cho nên trong phủ gần một nửa viện tử ngoại trừ để cho người ta quét dọn theo thường lệ ra, toàn bộ đều khóa lại. Nô bộ trong phủ ngoại trừ được Trưởng Công Chúa mang tới sau khi vào cửa, còn lại chính là những thị vệ thân cận bên người của Khương Văn Chính, bởi vì tàn tật nên không thể trở lại chiến trường. Trưởng Công Chúa từng cười Khương Văn Chính, nói nếu không phải có bà ở đây, sợ là Ninh Quốc Công phủ này đã bị bỏ bởi vì như thế, cho dù là được phụ mẫu sủng ái nhưng trong viện Khương Kỳ cũng không có bao nhiêu nô bộc hầu hạ. Chờ Tiêm Nhu gọi toàn bộ người đến, cùng nô bộc bồi giá Nghiêm Tiêu Nghi mang tới chia làm hai bên, nhân số lại trung Tiêu Nghi thấy cũng sững sờ, nhưng nghĩ tới đã sớm nghe nói thói quen của Ninh Quốc Công không giống với gia đình cao quý khác trong kinh, trong bụng cũng hiểu được nguyên người bồi giá kia tuy nói vốn đã sớm dự tính được huống xấu nhất, nhưng nghe nói đêm qua thế tử tỉnh lại, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra. Lời đồn đãi trên phố làm sao không quan trọng, đối với nữ tử mà nói, vị hôn phu còn sống mới là cái chính nhất, mới có tương lai đáng nói Nhu và Tiêm Xảo là nha hoàn bên người Khương Kỳ, các nàng sau khi được Khương Kỳ phân phó, từng người theo thứ tự bắt đầu giới thiệu mọi chuyện trong viện Ngọc Thanh cho Nghiêm Tiêu Nghi."Trong viện Ngọc Thanh có phòng bếp nhỏ, do vị Lý má má này trông coi. Phu nhân ngày sau có cần gì, có thể phân phó Lý má má." Tiêm Nhu Xảo chỉ vào một nam tử trung niên, nói rằng "Được Trưởng Công Chúa giao phó, đã chuẩn bị xong xe ngựa cho phu nhân hằng ngày ra ngoài dùng. Phu nhân nếu có việc ra ngoài, có thể dặn dò Lưu Nhị."Đợi đến khi hai người giới thiệu xong tất cả mọi người, Tiêm Nhu ôm mấy quyển sổ sách, Tiêm Xảo thì ôm tới một cái Nhu nói "Mỗi tháng trong phủ đều sẽ phát một khoản cho Ngọc Thanh viện, chi tiêu ngày thường của thế tử đều lấy từ chỗ này, đây là sổ sách."Tiêm Xảo xách hộp, nói "Trưởng Công Chúa giao văn tự bán mình của tất cả hạ nhân Ngọc Thanh viện cho Thế tử trông coi, bên trong còn có chìa khoá khố phòng nội viện."Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu nhìn Khương Kỳ híp cặp mắt đào hoa, không chút ngần ngại nói "Nàng cầm là được, mẫu thân bằng lòng giao ta cho phu nhân, đồ vật Ngọc Thanh viện chúng ta đương nhiên cũng nên giao cho phu nhân quản lý mới phải."Khương Kỳ nói lời này, hạ nhân trong viện cũng không khỏi vụng trộm muốn nhìn xem thử vị thế tử phu nhân này rốt cuộc trông như thế nào? Thế tử vậy mà vừa tỉnh dậy đã giao tất cả mọi thứ trong Ngọc Thanh viện cho đối Khương Kỳ mà nói, muốn thật lòng thật dạ đối tốt với một người, chính là phải đem mọi thứ mình có giao chl nàng. Nhớ lại trong mộng bởi vì hắn không thích, hạ nhân trong viện cũng không có mấy người thành tâm tôn trọng Nghiêm Tiêu Nghi, bây giờ hắn càng phải cho thiếu phụ nhà mình mặt Tiêu Nghi cũng không hiểu rõ Khương Kỳ, mặc dù tràn ngập các loại đồn đãi nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói, từ đêm qua đến bây giờ nàng mới chính thức tiếp xúc với con người này. Thái độ của Khương Kỳ lại quá ỷ lại vào nàng, làm cho trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi mặc dù còn có nghi hoặc nhưng dường như cũng có chút quen nên, Nghiêm Tiêu Nghi không nói thêm gì, để Hoàng má má và Cát Nhi nhận lấy đồ qua một màn này, trên dưới Ninh Quốc Công phủ đều biết Thế tử rất thích phu nhân. Bởi như vậy, cũng không cần Nghiêm Tiêu Nghi làm gì, địa vị của nàng ở Ninh Quốc Công phủ cũng đã ngồi vững vàng. Ai bảo quốc công gia và Trưởng Công Chúa yêu chiều thế tử, mà Thế tử phu nhân vừa gả vào, thế tử liền tỉnh liền?Huống chi bọn họ còn nghe nói, Trưởng Công Chúa lấy trâm vàng lúc trước Thái hậu đưa cho bà tặng cho thế tử phu nhân, cái này có thể nhìn ra Trưởng Công Chúa coi trọng thế tử phu đoán của những người trong phủ Nghiêm Tiêu Nghi đương nhiên sẽ không biết, lúc này trong tay nàng bưng chén thuốc, đang nghĩ nên làm thế nào mới có thể khuyên Khương Kỳ uống thuốc như bình Khuyên nhủ! Khuyên nhủ cái người sắp mười chín này, nhưng vẫn không chịu huống thuốc đàng hoàng như một trượng đến trong mộng ngày ngày làm bạn với thuốc, Khương Kỳ không hề cảm thấy việv sợ hãi uống thuốc là cái gì đáng để mất mặt. Thế nên mặc cho Nghiêm Tiêu Nghi ôn nhu khuyên như thế nào, hắn vẫn cứ từ từ nhắm hai mắt, không nhìn tới chén thuốc gần như biến thành màu đen Nhu Tiêm Xảo ở bên cạnh hầu hạ nhìn nhau một cái, trong lòng cũng là không hiểu vì sao Thế tử lại không nguyện ý uống thuốc như vậy? Thế tử trước kia chưa bao giờ sợ à!Lúc phụ mẫu còn sống, Nghiêm Tiêu Nghi cũng được sủng ái mà lớn lên, cho nên cũng chưa từng có cơ hội hầu hạ người khác uống thuốc. Qua mấy lần hạ xuống, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi cũng có chút bốc thấy đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, cầm chén thuốc thả lại trên bàn, lạnh giọng nói "Xem ra Thế tử là không muốn thiếp hầu hạ, đã như vậy, thiếp đây đi tìm Trưởng Công Chúa thỉnh tội."Khương Kỳ rốt cục mở mắt "Nghi nhi, nàng đi thỉnh tội gì? Ta lúc nào không muốn nàng hầu hạ hả?"Nghiêm Tiêu Nghi đứng lên, hướng Khương Kỳ khẽ khom người "Mặc dù thiếp không biết chọc Thế tử không vui ở điểm nào nhưng Thế tử đã không muốn uống thuốc, vậy tất nhiên là thiếp làm không tốt. Gả vào Quốc Công phủ mới một ngày đã chọc Thế tử không vui, trì hoãn y bệnh của Thế tử, thiếp đương nhiên phải đi thỉnh tội."Nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi liền muốn quay người rời Kỳ quýnh lên, mặc kệ hai chân đau nhức, cuống quít từ trong tứ luân xa đứng lên, muốn kéo Nghiêm Tiêu Nghi ở lại. Nhưng không nghĩ, người thì bắt được, nhưng chính hắn không đứng vững, mắt thấy là phải theo hướng lực kéo Nghiêm Tiêu Nghi ngã xuống phía nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo thấy thế, nhịn không được kinh hô "Thế tử. . ."Nghiêm Tiêu Nghi nghe tiếng, vội vàng quay đầu nhìn lại, đối diện chính là thân thể cao gầy của Khương Kỳ đang đổ về phía Kỳ nhanh tay lẹ mắt, bất chấp trong nháy mắt gắt gao ôm Nghiêm Tiêu Nghi vào trong ngực. Hắn đầu tựa vào cần cổ Nghiêm Tiêu Nghi, khẽ ngửi hương hoa nhàn nhạt trên người nàng, vừa thỏa mãn vừa rung động."Ta uống thuốc là được, nàng đừng có tức giận." Khương Kỳ có chút lấy lòng nói, hắn thích Nghiêm Tiêu Nghi dỗ dành hắn, nhưng lại không muốn làm nàng tức khái là bệnh quá lâu, trên người Khương Kỳ mang theo một chút mùi thuốc. Nghiêm Tiêu Nghi bị hắn ôm vào trong ngực, gương mặt có chút nóng lên. Nàng tay chân luống cuống đẩy Khương Kỳ ra, dưới sự hỗ trợ của Tiêm Nhu cùng Tiêm Xảo đỡ hắn ngồi trở lại tứ luân Khương Kỳ nhìn chằm chằm mình, Nghiêm Tiêu Nghi khẽ than thở một tiếng "Thiếp ngửi mùi thuốc này cũng cảm thấy không tốt, nhưng dù sao thuốc đắng dã tật. Nếu Thế tử không uống thuốc, thân thể làm sao có thể tốt?"Nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi để Tiêm Nhu đi tìm chút thứ gì đó ngọt miệng, lại không ảnh hưởng đến dược tính của thuốc. Tiêm Nhu đáp một tiếng đi tìm, Tiêm Xảo liền mượn cơ hội, cầm chén thuốc bỏ lên trên miệng bình chứa nước nóng, tránh cho thuốc Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy hắn có chút tính trẻ con. Có chút dính người, thích nũng nịu, không thích uống thuốc. . . Những điểm này đều giống tính tình của hài vẻ mặt của hai nha hoàn Tiêm Nhu cùng Tiêm Xảo này, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn ra được, hành vi của Khương Kỳ hẳn không phải là thái độ bình thường của đầu Nghiêm Tiêu Nghi xuất hiện một suy nghĩ, chẳng lẽ đầu óc Khương Kỳ hỏng?Nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại lập tức cảm thấy rất không có khả năng, mặc dù hành vi của Khương Kỳ có chút quái dị nhưng nói năng trật tự rõ ràng, người đầu óc hỏng làm không được. Nghiêm Tiêu Nghi không xác định rõ Kỳ không biết bởi vì thói quen gần hai mươi năm trong mộng, bây giờ ở trong mắt Nghiêm Tiêu Nghi lại thành bằng chứng ngã hỏng đầu nhanh, Tiêm Nhu bưng một cái khay hơi lớn đi tới. Trên khay bày biện các loại mứt, còn có mật ong, đường mạch Tiêu Nghi nhìn Tiêm Nhu bày từng món lên bàn, liền nói với Khương Kỳ "Ngươi thích cái nào, lát nữa uống thuốc xong lại ăn vào ép bớt một chút vị đắng của thuốc. Mặc dù không thể lấn át toàn bộ vị đắng nhưng có thể hóa giải một chút."Nghĩ đến có lẽ đầu óc Khương Kỳ bị thương, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy tức giận với Khương Kỳ cũng không nên, lúc nói chuyện cũng khoan dung hơn một luôn chú ý Nghiêm Tiêu Nghi, Khương Kỳ tự nhiên là có chỗ cảm thấy, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng đây càng giống thái độ nàng đối với mình trong đến chỉ cần mình yếu thế, Nghiêm Tiêu Nghi có thể càng thêm ôn nhu. Trong lòng Khương Kỳ cũng đã có chủ thấy hắn ngoan ngoãn khẽ gật đầu, tiếp nhận chén thuốc Nghiêm Tiêu Nghi nhận từ Tiêm Xảo bưng trong tay, nhắm mắt lại uống vào một hơi. Sau đó hắn nhíu chặt lông mày, dường như bị thuốc đắng làm chảy ra nước mắt, nước mắt đầm đìa chỉ vào đường mạch Tiêu Nghi sững sờ, lập tức kẹp một khối đường mạch nha đưa tới trước mặt Khương Kỳ cũng không đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản ứng, cúi đầu, ngậm lấy đường mạch nha trong tay Nghiêm Tiêu Nghi. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, môi của hắn lại sượt qua ngón tay cầm đường của Nghiêm Tiêu thấy được trên ngón tay có xúc cảm mềm mại ấm áp, Nghiêm Tiêu Nghi suýt nữa kinh hô thành tiếng. Nàng lập tức rút tay về, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhìn Khương Kỳ ăn đường mạch nha, lông mày nhíu chặt chậm rãi dãn ra, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, cũng không biết nên nói cái gì cho Nhu chạy tới phòng bếp nhỏ hỏi đồ ăn ngọt miệng, phòng bếp nhỏ tất nhiên không có chuẩn bị nhiều đồ ngọt như vậy, cho nên nhanh chóng chạy tới phòng bếp trong phủ. Cái này mặc dù không phải động tĩnh gì lớn nhưng vẫn truyền đến tai Trưởng Công khi biết được ngọn nguồn sự tình, bất an trong lòng Trưởng Công Chúa từ từ lan Văn Chính ra ngoài làm việc, vừa hồi phủ đã thấy Trưởng Công Chúa mang gương mặt bất an chờ ông."Từ khi Kỳ nhi lớn lên, lúc nào sợ uống thuốc chứ? Làm sao sau khi tỉnh lại đã thành như vậy?" Trưởng Công Chúa lo lắng nói "Chàng nói Kỳ nhi có phải thật hay không. . ."Khương Văn Chính cũng cảm thấy kỳ lạ "Nàng cũng đừng quá khẩn trương, chớ để người khác nghe được lại truyền đi lung tung. Ngày mai mời Trần thái y tới nói đi!"Trưởng Công Chúa nghe vậy, cũng đành phải gật đầu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Mộc Tử ĐằngNgày hôm sau Trình Tư Miên sửa soạn xong thì chuẩn bị rời nhà đi đi đến chỗ huyền quang cô thấy Tô Hiển Ngôn cũng ở đó, cô thuận miệng hỏi một câu “Đến công ty à?”“Ừ.” Tô Hiển Ngôn nhìn cô “Tiện đường đưa em đi học luôn.”“Được nha!” Có xe đi nhờ tốt quá còn Tư Miên mang giày xong đứng đó chờ, Tô Hiển Ngôn mới mở cửa được một nữa đột nhiên quay đầu nhìn cô “Trình Tư Miên.”“A?”“Đồng phục chỉnh trang như vậy là xong rồi à?”Trình Tư Miên vội vàng quan sát chính mình, nút áo đã cài hết, váy cũng rất chỉnh tề, không có chỗ nào không đúng cả, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại Hiển Ngôn “Váy kéo thấp xuống, còn cà vạt nữa, mau sửa lại, không được mang lỏng lẻo như vậy.”Trình Tư Miên “A?”Tô Hiển Ngôn mặt không đổi sắc nói “Tôi nhớ quy định mặc đồng phục ở trường của em không phải như vậy, hình như váy phải qua gối.”Trình Tư Miên ho khan một cái, không ngờ Tô Hiển Ngôn lại chú ý nhiều đến như vậy, “Đồng phục ở trường mặc như vậy xấu muốn chết, tôi đã lén mang váy đi sửa, hơn nữa áo sơ mi cũng bóp lại cho nhỏ hơn.”Tô Hiển Ngôn dĩ nhiên biết cô đã sửa đồng phục, từ lần đầu tiên anh đưa cô đi học đã phát hiện ra điều này, chẳng qua là chưa nói mà thôi. Thời tiết hiện tại có hơi lạnh, anh thấy đôi chân cô lộ ra ngoài như vậy nên mới cau mày nhắc nhở một câu.“Lần sau không cho phép sửa như vậy.”Trình Tư Miên bĩu môi “Đẹp mà…”Nói xong mới phát hiện ánh mắt Tô Hiển Ngôn có hơi lạnh, cô rất thức thời gật đầu “Lần sau sẽ không sửa nữa!”Tô Hiển Ngôn đưa cô đến cổng trường rồi rời đi. Trình Tư Miên vẫn chưa ăn sáng, nên muốn đi đến cửa hàng gần trường mua.“Trình Tư Miên!”Trình Tư Miên xoay đầu lại, chỉ thấy Tô Gia Nam bước xuống từ một chiếc xe sang trọng. Trong trường này học sinh con nhà giàu rất nhiều, có xe tốt đưa rước cũng không lạ, nhưng người đẹp trai như Tô Gia Nam còn bước xuống từ xe sang trọng không khỏi tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn ánh mắt người khác.“Chào buổi sáng.” Trình Tư Miên cất lời chào với Tô Gia Nam, sau đó xoay người đi mua bữa sáng.“Cậu muốn mua gì vậy?”“Đồ ăn sáng, tớ còn chua ăn sáng.”“Tớ có mang theo đồ ăn sáng này, cho cậu nhé.”“Không cần đâu, hôm nay tớ muốn ăn bánh bột ngô chiên giòn*.” Vẻ mặt Trình Tư Miên khi nói lời này tràn đầy sự thèm thuồng, “Hơn nữa còn phải là loại siêu cay.”“A?” Tô Gia Nam nhìn đồ ăn ở quầy hàng, nét mặt đầy nghi ngờ, “Cái này à?”“Ừ, cậu chưa từng ăn hả?”“Chưa…”Trình Tư Miên nhìn cậu một cái, “Trước kia tớ cũng chưa từng ăn, sau đó ăn thử một lần liền muốn ngừng mà không ngừng được. Sao nào, có muốn thử một chút không?”Tô Gia Nam do dự một chút, quay đầu nhìn quản gia đang cầm cặp sách cho cậu, lén lút nói “Tôi phải nếm thử một chút.”“…Thử một chút thì thử một chút, cậu lén la lén lút làm gì.”Trên mặt Tô Gia Nam thoáng hiện qua vẻ cô đơn “Người nhà của tớ không cho tớ ăn đồ ăn bên ngoài.”Trình Tư Miên âm thầm liếc nhìn người đàn ông trung niên nghiêm túc đứng bên cạnh xe kia, sau đó cô quay đầu lại nói nhỏ với ông chủ “Lấy hai cái bánh.”“Được rồi.”Cô nói với Tô Gia Nam “Tớ mang vào lớp trước, lát nữa cậu vào lớp sẽ đưa cho cậu sau.”Tô Gia Nam vui mừng cười “Cảm ơn cậu.”Trình Tư Miên liếc nhìn cậu mấy lần “Này, cậu cười nhỏ một chút thôi.”“Hả?” Tô Gia Nam không nghe rõ cô nói gì.“Kìm nén một chút.” Trình Tư Miên trả tiền cho ông chủ. Thật ra cô muốn nói là, cậu cười lên vô cùng sạch sẽ và đẹp trai, mấy bạn nữ đứng bên cạnh vừa rồi nhìn cậu như sói xám nhìn một con cừu lớp học, bạn học Tô Gia Nam được ăn bánh bột ngô chiên giòn mà mười mấy năm cuộc đời cậu chưa từng được ăn lần người đứng cuối hành lang vừa ăn vừa hít hà vì quá cay, Trình Tư Miên chỉ thích loại cảm giác siêu cay này, ăn cay đến nổi chảy cả nước mắt nhưng lại vô cùng sảng đầu tiên Tô Gia Nam ăn một món có nhiều hạt tiêu như vậy, bản thân cậu không thích ăn cay, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Trình Tư Miên thì cảm thấy ăn cay cũng rất ngon.“Ăn xong chưa, sắp vào học rồi.” Trình Tư Miên trợn mắt há miệng Gia Nam vội gật đầu, vứt phần bánh còn dư lại vào thùng Tư Miên xoay người đi về phía lớp học.“Trình Tư Miên.”“Sao hả?”“Lau một chút.”Trình Tư Miên quay đầu, nhìn thấy trên tay Tô Gia Nam đang cằm một cái khăn vuông màu xám.“…Ra cửa còn mang khăn tay.”Tô Gia Nam cười cười, “Cậu chảy cả nước mắt kìa, mau lau đi.”Trình Tư Miên nhận lấy “Cảm ơn.”Vào giờ ăn cơm trưa, Phó Tử Văn lấy đồ ăn mà cô ấy mang từ nhà tới.“Hôm nay cậu mang theo đồ ăn ở nhà à?” Trình Tư Miên chống cằm, “Điều này có nghĩa là không ai đi ăn trưa với tớ ư.”“Cậu ăn chung với tớ đi.”“Thôi đi, chỉ có nhiêu đó mà hai người ăn gì, tớ đi ra ngoài ăn đây.” Vừa nói xong cô đang định đứng lên thì Tô Gia Nam ở bàn trên quay xuống, “Bữa trưa của tớ rất nhiều, có thể ăn chung.”Hai mắt Phó Tử Văn sáng rực “Được đó được đó.”Trình Tư Miên nhìn mặt bàn trống không của cậu “Cậu mang theo đồ ăn trưa hả? Ở đâu?”“Đã đến dưới lầu rồi.”Ba phút sau, Trình Tư Miên thấy một người đàn ông trung niên cầm theo một hộp lớp đi vào.“Chú Trần, cứ để đó đi.”Người đàn ông trung niên gật đầu một cái “Tiểu thiếu gia, bà chủ dặn tôi phải nhìn cậu uống hết thuốc.”Tô Gia Nam mím môi, nhìn Trình Tư Miên một cái “Được.”Người đàn ông trung niên mở hộp ra, lấy một ly nước ấm và túi thuốc nhỏ từ bên trong ra. Tô Gia Nam nhận lấy, dường như đã rất quen thuộc với việc này, cậu từ từ uống hết thuốc.“Được rồi chú Trần, cháu ăn cơm trước, chú ra ngoài chờ đi ạ.”“Ừ.”Người đó đi ra ngoài, những bạn học còn chưa đi ăn đều rối rít nhìn qua bên này, nhưng Tô Gia Nam làm như không phát hiện ra điều này, chỉ bình thản lấy đồ ăn ra để lên bàn của Trình Tư Miên, cậu dời ghế gần lại, ” Hai người các cậu cùng ăn với tớ đi.”Phó Tử Văn nhìn đồ ăn tinh xảo trong hộp, không khách khí gắp một miếng “Ôi…Ngon quá.”“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Tô Gia Nam cười nói “Trình Tư Miên, cậu cũng ăn đi.”Trình Tư Miên liếc cậu một cái “Đũa đâu.”“Ôi ôi.” Tô Gia Nam vội đưa đũa của mình cho cô “Tớ dùng nĩa là được rồi.”Lúc ăn cơm gần no thì điện thoại của Trình Tư Miên vang lấy ra khỏi hộc bàn, thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền vui vẻ ra mặt “Alo.”“Giờ chắc hết tiết rồi, ăn cơm chưa?” Giọng nói Tô Hiển Ngôn truyền ra từ trong loa.“Mới vừa ăn xong, sao vậy?”“Vậy thì em ra ngoài cổng trường một chút, tôi đậu xe gần cái cây bên trái.”“Ồ, được!” Trình Tư Miên đặt đũa xuống, nói với hai người còn đang ăn cơm “Tớ đi ra cổng trường một chút.”Phó Tử Văn “Điện thoại của ai mà cậu gấp vậy.”Trình Tư Miên nhíu mày với cô ấy “Là bạn của chú tớ.”Phó Tử Văn nhất thời hiểu ra “Ồ~”Nhìn thấy Trình Tư Miên vô cùng phấn khởi, Tô Gia Nam nghi hoặc nói “Tại sao cậu ấy vui vẻ thế?”Phó Tử Văn cười hì hì “Bởi vì siêu cấp soái ca đến tìm cậu ấy.”Tô Gia Nam sửng sốt một chút “Hả?”“Không có gì, tớ chỉ đùa thôi, là bạn của chú cậu ấy, chắc là tìm có việc gì đó.”“Chú?”“Đúng vậy, Trình Tư Miên có một người chú.”Tô Gia Nam “Cha mẹ cậu ấy đâu?”“Ly hôn, a…” Phó Tử Văn che miệng lại “Tớ, tớ thật nhiều chuyện, cậy không nghe được gì hết nha.”Tô Gia Nam chậm rãi gật ra là cha mẹ cậu ấy ly Tư Miên lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cổng trường, thấy xe của Tô Hiển Ngôn cô liền vội chạy về phía Hiển Ngôn mở cửa kính xe xuống, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô, bất đắc dĩ nói “Tôi cũng không phải không đợi em, không cần vội như vậy.”Trình Tư Miên tỏ ra vẽ đó là chuyện đương nhiên “Tôi chỉ muốn thấy anh sớm một chút thôi.”Tô Hiển Ngôn hơi sững Tư Miên không để ý đến, cười hỏi “Anh tìm tôi có chuyện gì?”“Cho cô cái này.” Tô Hiển Ngôn dời ánh mắt khỏi người cô, xoay người lấy một cái túi nhỏ ở ghế phụ đưa cho Tư Miên mở ra nhìn, nghi hoặc nhìn về phía anh “Thuốc?”“Ừ.”“Anh đưa thuốc cho tôi làm gì?”“Mấy ngày tới tôi không có ở nhà, nếu cô quá đau bụng thì nhớ uống thuốc.”Trình Tư Miên lập tức không tiêu hóa nổi câu nói của anh, cô chỉ bắt được trọng tâm là anh không ở nhà “Vậy khi nào anh về?”Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, không nhịn được đưa tay ra sờ đầu cô một cái “Xem tình huống đã.”“Ồ..” Trình Tư Miên cau mày, “Khoan đã, tại sao tôi phải uống thuốc, đau bụng gì?”Tô Hiển Ngôn thở dài một hơi, cô nhóc này sao lại không nhớ tình huống của mình Tư Miên hơi khựng lại, đột nhiên ánh sáng xoẹt qua não cô, đau bụng, uống thuốc…Cô đã hiểu rồi, còn bốn ngày nữa chính là kỳ kinh nguyệt của cô, Tô Hiển Ngôn chắc là không nhìn nổi sắc mặt trắng bệch của cô mỗi khi tới kỳ nên mới chuẩn bị thuốc cho vậy mà còn nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.“Cái này, là uống cho cái đó à?”Tô Hiển Ngôn ngầm thừa Tư Miên gãi gãi đầu “Ừ, tôi, tôi biết rồi.”“Còn nữa, lấy điện thoại di động ra.”Trình Tư Miên ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Hiển Ngôn lưu một dãi số vào đó rồi trả lại cho cô, “Đây là số điện thoại của bác sĩ đông y, sau khi tan học thì tự đi đến đó lấy thuốc, tôi đã nói với người ta trước rồi, cậu ta sẽ biết lấy thuốc gì cho em.”“Hả? Uống thuốc đông ý á.”“Nếu không em còn muốn mỗi lần đều đau đến chết đi sống lại à.” Tô Hiển Ngôn không đồng ý nhìn cô “Tự điều dưỡng tốt, thân thể cũng sẽ tự tốt lên.”“Vâng..”“Nhất định phải đi có biết chưa, tôi sẽ gọi điện hỏi bác sĩ.”Trình Tư Miên ối một tiếng, giống như một quân nhân nhỏ bé, làm động tác chào đúng chuẩn quân đội với anh “Tuân lệnh, tôi nhất định sẽ đi.”Sau khi tan học Tô Gia Nam về nhà.“Tiểu thiếu gia, cậu đã về.” Dì giúp việc nhận lấy cặp sách của cậu, “Đi học có mệt không, nào, tới đây, uống một ly nước trái cây trước đi.”“Cảm ơn dì.” Tô Gia Nam nhận lấy ly nước, rồi đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sofa. Lúc này từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Hiển Ngôn đang đi từ trên lầu Gia Nam vội vàng đặt ly nước trái cây xuống, đứng lên khỏi sofa “Anh, anh ở nhà à.”Tô Hiển Ngôn nhìn cậu một cái ánh mắt thoáng dừng lại trên đồng phục học sinh của cậu, “Em học ở trường học này sao?”Tô Hiển Ngôn rất ít khi chủ động hỏi cậu, mặt Tô Gia Nam vô cùng mừng rỡ, gật đầu nói “Mẹ em đã đồng ý cho em đi học cấp ba, bản thân em cũng muốn đi, nên đã vào học cách đây không lâu.”Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái, anh hỏi cái này chằng qua là bất ngờ khi thấy đồng phục của cậu giống với đồng phục của Trình Tư Miên mà thôi, thì ra cậu đến đó học.“Anh, uống nước trái cây không?” Tô Gia Nam hỏi.“Không uống.” Tô Hiển Ngôn ngồi xuống sofa, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên lật ra Gia Nam thấy anh như vậy cũng không dám nói gì nữa.*Bánh bột ngô chiên giònLời của editor Vì anh Tô đã thừa nhận tình cảm của mình ở chương trước rồi nên tớ đổi cách xưng hô từ “tôi-cô” thành “tôi-em” nhé.
Truyện Thuốc Nè! Anh Uống Đi là một tựa truyện thú vị, hấp dẫn thuộc thể loại ngôn tình hiện đại. Truyện xoay quanh nhân vật chính có tên là Doãn An Nhiên - một cô nữ sinh trung học bình thường với tính cách dịu dàng đáng yêu, tính tình vô cùng thẳng thắng, mạnh mẽ, cô còn sở thích là hay chém gió với động lực sống chính là tiền, với cô tiền là tất ngày nọ, cô tình cờ phát hiện một công việc nhẹ lương cao. Chính là đút thuốc cho đứa con trai duy nhất nhà họ Quý. Khi bước vào căn phòng để thực hiện công việc thì trước mắt cô là một căn phòng lộn xộn hẳn lên, và hung thủ của trận càn quét đó chính là Quý Dực Thần. Hắn là một kẻ ốm đau bệnh tật, sở hữu vẻ ngoài anh tuấn, lạnh nhạt, từ hơi thở cũng toát lên khí chất cao quý, hắn là người không sợ trời không sợ đất chỉ sợ uống thuốc. Và sau khi gặp cô, trong từ điển của hắn lại sợ thêm một thứ Doãn An con người, hai số phận khác nhau nhưng lại cùng bên nhau vượt qua thời thanh xuân tươi đẹp. Liệu số phận có cho phép họ bên cạnh nhau... Mời các bạn cùng theo dõi và đón đọc tựa truyện này nhé!
ngôn tình anh uống thuốc