Hạt điều nguyên vị là loại hạt được các nhà sản xuất giữ nguyên hương vị từ thiên nhiên, không tẩm bất cứ gia vị hay chất phụ gia nào. Với mùi vị thơm ngon tự nhiên 100% hạt điều nguyên vị luôn là dòng sản phẩm được nhiều người tiêu dùng lựa chọn nhất
Để nấu lẩu hải sản ngọt mang lại hương vị tự nhiên, bạn cần chuẩn bị những nguyên liệu sau đây: Xương gà: 1kg. Tôm, mực: 1kg. Cà rốt: 1 củ. Củ cải trắng: 1 củ. Gừng: 1 củ. Hành tây: 1 củ. Tỏi: 1 củ. Hành tím, ớt, táo tàu, kỷ tử: Mỗi một thứ một ít.
Là tâm điểm của ba di sản thế giới: Cố đô Huế, phố cổ Hội An và thánh địa Mỹ Sơn, Đà Nẵng trở thành nơi du lịch lí tưởng. Thịt heo chỉ lấy phần mông hoặc vai, sau đó đem hấp hơi để giữ nguyên vị ngọt. Rau đều thuộc loại thông dụng, rất dễ tìm nhưng
Vị giác là nguyên nhân chính dẫn đến lượng muối dư thừa. Mặc dù bột ngọt bị nhầm là có nhiều natri, nó chỉ chứa một phần ba natri của muối ăn (bột ngọt chứa khoảng 12% natri trong khi muối ăn chứa 39% natri) Nó có thể nâng cao nhận thức về độ mặn trong khi vẫn giữ được khẩu vị.
Để giữ được vị ngọt của thịt, chả cốm được hấp chín chứ không luộc như thông thường. Bạn chỉ cần bỏ chả vào chiên cho ngập dầu, thấy chả vàng đều thì vớt ra, cắt miếng vừa ăn (thường thì cắt dày ăn sẽ ngon hơn cắt mỏng bạn nhé) . Khi ăn bạn sẽ cảm nhận được vị ngọt đậm đà của thịt, cái dẻo đến dính răng của cốm và nồng nàn hương cốm.
Giắt quý ở phần nước ngọt tự nhiên, nhiều đạm mà thơm ngon khó tả. Phần thân giắt chia làm hai ba mẻ đem đãi trong chậu lớn, đầy nước. Người phụ nữ khéo léo mở rộng bàn tay khỏa, lựa cho ruột giắt tách riêng ra Giắt có thể chế biến được nhiều món ăn khác nhau.
Nguyên liệu: - Cà tím: 4 quả (chọn loại quả dài hay còn gọi là cà dái dê) - Thịt băm 150g - Tỏi, hạt nêm Cách làm: Bước 1: Cà tím rửa sạch, cắt cuống xanh bỏ đi. Dùng dao rạch 1 đường dọc thân
PzBXP. Tên gốc Nguyên vị tam phân điềm - 原味三分甜Thể loại hiện đại, ngọt ngào, nhẹ nhàng, sủngConvert sakahara – TTVEditTiểu LăngCouple Chủ tiệm trà sữa x trạch nữ mangakaLời tác giảXin dâng câu chuyện này cho tình yêu của đời tôi – trà Bối mắc phải chứng bệnh sợ cực kỳ nghiêm trọng. Trong khi nói chuyện cô không có cách nào nhìn thẳng được vào mắt của người cô lại thầm mến một người đàn đã lấy hết can đảm, xoay người nói với anh "Em, em, em, thích, thích..."Thật lâu sau Tiên Bối cũng không nói hết được một câu, mặt đỏ ửng, đầu đầy mồ đàn ông đấy lại nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói "Anh cũng vậy"-Em nếm qua không biết bao nhiêu vị yêu thương nhưng lòng chỉ yêu duy nhất ly này của sẻ + review của editorNói thế nào nhỉ, truyện hệt như tên vậy, là một ly trà sữa nguyên vị ngọt ba phần, tức là một ly trà sữa đúng vị gốc với hương ngọt dìu thế, hẳn là các bạn có thể hiểu được mức độ sủng của bộ này như thế nào. Nó chỉ ở tầm trung trung, không ngọtđến mức như đường tan trong cái sủng, cái ngọt của “ly trà sữa” này lại khiến tôi ấn tượng vô cùng, thậm chí xúc động mà vác về hợp của trà và sữa, vừa có cái vị ngọt lành của sữa, lại thêm cái vị đăng đắng của trà. Vừa hút nhẹ vào, cái ta ấn tượng đầu tiên không phải là vị ngọt, mà là hương đắng phủ ngập khoang miệng, khiến ta thoáng cảm thấy khó lại thích vị đắng đây?Câu chuyện cũng như một ly trà sữa, vừa nhấp nhẹ, xông vào là một vị đắng. Tiên Bối có một quá khứ u tối, tối đến mức mà chỉ qua vài lời kể hời hợt, đã cảm thấy cái đau thương bao phủ khắp lòng người. Quá khứ ấy khiến cô sợ hãi, sợ một khi mình mở miệng ra, những người xung quanh sẽ bị tổn thương. Cô dần cúi đầu, im lặng. Cô cũng yêu cuộc sống lắm chứ, cũng yêu những người xung quanh mình, nhưng cô không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu thầm kín ấy. Cô chỉ biết lặng lẽ đưa chúng vào những trang giấy, những nét vẽ, cố gắng truyền tải một phần tình yêu mà có lẽ không bao giờ cô nói ra cái đắng là để làm tôn lên hương ngọt. Hẳn Tiên Bối thật bất hạnh khi có một tuổi thơ bị cô lập, bị xa lánh; nhưng cô lại thật may mắn, khi có một người nguyện ý tiến vào thế giới cô độc của cô, làm bạn với cô, mang đến cho cô vị ngọt của cuộc Chước là một người đàn ông rất kiên nhẫn, rất dịu dàng và bao dung. Cái tốt của anh khiến cho người ta cảm động, có lẽ là vì anh không nhìn Tiên Bối bằng ánh mắt kỳ dị. Thử hỏi ai sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn một cô gái mắc chứng sợ giao tiếp, suốt ngày chỉ im như một hũ nút, hỏi gì cũng chỉ biết đáp nhỏ như muỗi kêu đây?Vậy mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, thậm chí dịu dàng bao dung nỗi sợ của rất nhẫn nại, không hề ép buộc cô. Cô không muốn nói, anh sẵn sàng trao đổi với cô bằng giấy, bằng điện thoại. Cô không muốn mở lòng, anh sẵn sàng đọc những trang truyện cô vẽ, cô viết, để thấu hiểu tâm hồn cô. Cô không thốt lên được lời yêu, anh sẵn sàng ôm lấy cô nói dẫn cô, như dìu dắt một đứa bé chập chững, tiến vào một thế giới rộng mở trước sự, Trần Chước rất đúng với câu “Nếu hai ta cách nhau 100 bước, em chỉ cần bước 1 bước thôi, và anh sẽ bước nốt 99 bước còn lại”.Chuyện tình của hai người, không hề có sóng gió, nhưng lại khiến tôi xúc động đến nỗi hốc mắt đầy nước. Không dám nói duyệt qua ngàn bộ truyện, nhưng số bộ tôi đọc cũng phải vượt qua mấy trăm. Trong đó có mấy bộ khiến tôi khóc được?Và bộ này là một trong số lẽ mỗi người một vị, bộ này có thể khiến tôi khóc, nhưng cũng có thể làm ai cười. Một ly trà sữa cùng một vị, nhưng mỗi người uống, lại có một cảm nhận khác nhau. Câu chuyện với tôi có thể là một ly trà sữa, nhưng với ai đó cũng có thể là một chén tôi vẫn hy vọng, với bộ truyện này, các bạn có thể cảm nhận được dư vị đắng đắng ngọt ngọt sau một buổi chiều hè, để cái man mát lành lạnh từ dư vị ấy thấm nhè nhẹ vào lòng, để các bạn mến Anh là ly nguyên vị ngọt ba phần duy nhất của em, hôm qua, hôm nay, ngày mai, và… mãi mãi!
Edit Tiểu LăngTiên Bối xách cái túi to kia về phòng, để nó xuống cạnh màn giấy màu vàng xám xưa cũ, không hề trang trí thêm chút hoa văn nào, chỉ có mỗi hai chữ ngắn gọn đầy hương vị hoài cổ - Vừa Bối cẩn thận lấy ly dâu tây phủ sữa kia ra, cầm nó trong tay, cảm thấy lòng bàn tay hơi lành chất lỏng nửa trong suốt màu đỏ tươi, có thể thấy rõ lớp thịt dâu đang trôi nổi trong sữa mềm dày, pha vào đó một tầng cao màu trắng như phấn, chiếm đến 2/3 dung tích của nắp giấy, hương ngọt dìu dịu thấm vào mũi, là mùi hương có lẫn vị vẻ rất ngon…Lấy ống hút ra - quên chưa nói, ống hút của Vừa Ý đều được gói trong một bọc giấy dài đi dịch vụ chuyển phát nhanh của họ, quả thật như thể hủy đi một món quà hay một tác phẩm nghệ xuống, cắm ống hút vào, thịt dâu tươi non mập mạp quấn lấy nhau thành một Bối chắp tay trước ngực làm một lễ, trong lòng thấy đội ơn, đội ơn tất cả những mỹ vị trên thế gian này, và cả người sáng tạo ra đó nghiêng người ra trước, hút rột… một ~ ngon quá đi…Trong miệng dấy lên một mùi hương trong trẻo thơm phức, và tràn ngập những viên quả với phân lượng vừa đủ…Độ ngọt cũng rất vừa vặn…Cô không phải là người hảo ngọt, nên bình thường chỉ gọi trà sữa ngọt có ba tưởng lớp dưới chỉ là nước dâu không thôi, ai ngờ trong đó lại có cả trà xanh hơi chát, phối cùng tầng pho mát mằn mặn tráng mỏng trên miệng ly, trung hòa tuyệt vời với nước trái cây chỉ có độc một vị lại một dư vị quanh quẩn mãi sau mùi hương ngọt ngào……Bỏ ra nửa tiếng chỉ để dốc lòng uống hết ly đó, ngay cả lớp sữa mềm cũng không thoát khỏi sự càn quét của ống Bối lấy giấy A4 từ trong ngăn kéo ra, cầm bút đáp ứng viết đánh giá cho người ta, hơn nữa còn là đồ uống miễn phí, vậy thì càng phải viết sao cho thành tới suy lui, Tiên Bối lôi từ điển ra, tìm đủ loại từ ngữ hoa mỹ, nghiêm túc viết hai trăm chữ bày tỏ sự yêu thích đối với ly đồ uống xong, đọc lại một lượt, thấy thế nào cũng quá cứng nhắc và qua loa…Quả nhiên cô không phải là một người biết biểu đạt mà…Tiên Bối rầu rĩ liệt ra bàn, trầm tư một chốc, nhấc đầu lên, thò tay lấy màu nước dưới giá sách bên trên...+++Trưa hôm sau, Trần Chước lại chủ động ôm việc của Tiểu mắt nhìn xe anh chủ quét bụi mà đi, Tiểu Thụy và phó chủ tiệm Chu đứng song song với nhau, trông đều có suy Thụy “Gần đây anh chủ bắt đầu thâm nhập vào đời sống quần chúng rồi sao?”Chu Thanh Thụ cười ha ha “Là thâm nhập vào đời sống thiên đình mới phải.”Tiểu Thụy “?? Hả?”Chu Thanh Thụ nhíu mày “Tiên nữ rất đẹp sao?”Tiểu Thụy thõng tay “… Em biết sao được, em mới chỉ thấy mỗi một bên tay của cô ấy, còn chưa nói với cô ấy câu nào.”Chu Thanh Thụ gật đầu liên tục, vẻ hiểu rõ “Quả nhiên, đàn ông đều có hứng thú với kiểu cô gái thần bí.”Tiểu Thụy “Ể???”Chu Thanh Thụ quàng lấy bả vai cậu “Chú còn nhỏ, chưa hiểu được đâu, cứ chờ cao thêm tý nữa rồi biết.”Tiểu Thụy thấp hơn người này một cái đầu lập tức quăng cái tay này ra “Anh lăn sang bên đi.”+++Vừa đi một tý, Trần Chước đã đến quận Cảnh, sớm hơn mười phút so với dự này, Tiên Bối đang ngồi chồm hỗm trên mặt ghế, vắt kiệt óc để đấu tranh với tình tiết của “Kỳ Tà”.Nghe thấy tiếng chuông cửa, người cô căng động này đã vang lên rất nhiều lần, nhưng mỗi lần vẫn đều khiến cô hoảng tới cái gì đó, Tiên Bối há miệng thở dốc, luống cuống lạch cạch lục mấy bản vẽ tay trên một lúc sau mới tìm được bức vẽ màu nước hôm qua ở trong kẹp, cô rút nó ra, đi dép lê vào, chạy chậm đến trước vào mắt mèo nhìn, quả nhiên là anh anh búi nửa đầu hôm nay cũng không búi một nửa nữa, mà cột hết lên cao, lộ ra trọn vẹn cái cổ đẹp dĩ đẹp mắt, là vì cái nét yết hầu của anh vô cùng rõ đã từng học qua cách xử lý phần bóng của bộ phận này trong phác họa nhân vật nam, của anh lại y hệt như thế, thậm chí còn sáng và rõ nét hơn rất còn lót dưới phần xương quai hàm cũng rất dễ thu hút sự chú ý kia nữa…Góc cạnh quả thực quá sắc nét, kể cả tóc anh có dài hơn cũng không bớt được mùi vị đàn một lát, Tiên Bối giơ bức vẽ trong tay lên, nhìn qua nhìn rất hiếm khi vẽ theo phong cách này, cũng không biết có thỏa được lòng người ta hay sâu một hơi, Tiên Bối mở chốt cửa, đẩy cánh cửa ra một khe trong phạm vi tiếp nhận bình thường của đó, chậm rì rì… chìa tờ giấy cửa, Trần Chước nhướng mày nhìn -Một tờ giấy ló từng centimet ra chỗ đưa tay định lấy, lại thành ra tờ giấy bị kéo căng thể dịch ra xa thêm một bước, sẽ có lửa đốt mình cả một hồi, người bên trong như kiểu bị phỏng, buông lỏng ra, tờ giấy hoàn toàn nằm vào trong tay Trần Chước vuốt phẳng nó, cúi đầu nhìn, hơi sửng tờ giấy trắng, không phải là mấy dòng ngắn ngủi, cũng không phải văn dài lê thê, mà là một bức màu nữ tóc bạc ngang vai, mặc chân váy tutu macaron* màu hồng và áo cộc tay màu xanh bạc hà.* váy tutu macaron váy bồng công chúa xếp liGiày da mũi tròn cũng một màu trắng sữa, trên tóc còn cài một cái cặp hình chiếc tay cô ôm một cái túi nhỏ hình dâu tây. Đầu hơi nghiêng, má đỏ ửng, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi bức tranh viết một dòng chữ“Vô cùng cảm ơn, dâu tây phủ sữa rất ngon. Nhưng năng lực biểu đạt của tôi có hạn, chỉ có thể vẽ một bức nhân cách hóa nó.”Trần Chước cong môi, nhìn lại bức tranh một lần nữa thật cẩn nhiên nó rất được dụng lòng, mỗi một phần đều được cô cụ thể hóa thành phục sức và màu sắc phù hợp để biểu đạt, hệt như nó vốn phải là như cười rực rỡ của thiếu nữ, có lẽ chính là hương vị mà ly đồ uống này mang với Trần Chước, có hai chữ “rất ngon” đã là đủ lắm được một tác phẩm họa như vậy, hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ ngoài dự Chước trực tiếp lấy bút lông trong túi quần ra, viết, “Tranh rất đẹp, có thể tặng cho tôi không?”Trả về trong khe Bối tiếp lấy, đọc câu trả lời trên đó, trái tim lo lắng không thôi mới từ từ rơi môi bất giác cong lên, cô xoay người, chạy vào phòng lấy một cây bút, trên đường ra cửa viết“Vốn để tặng anh.”Trần Chước đứng bên ngoài, có thể nghe rõ tiếng dép lê của cô gái quẹt xuống cười hiểu ý, lại nhìn thấy tờ giấy ló đầu ra khỏi khe cửa lúc này, nó không thăm dò đầy cảnh giác nữa, mà đi được một nửa đã ngừng, như đang ngoan ngoãn chờ Trần Chước cầm lấy cầm dòng chữ trên đó, người đàn ông lại nhướng cảm ơn, rồi đang định trả giấy về, anh lại nghĩ nghĩ, đặt bút bổ sung thêm một giấy lại quay về tay Tiên Bối, cô suýt nữa thì phì đang học cô hôm qua sao, sau chữ “cảm ơn”, còn ký họa một cái mặt mà…Vẽ hơi xấu…Rõ ràng ngũ quan của mình góc cạnh, sáng sủa như thế, lại vẽ thành một lão đầu mà lại đáng yêu này, người đàn ông ngoài cửa lại nói “Hôm nay không cầm trà sữa của em đến.”“…” Ồ, đúng rồi, còn có trà sữa nữa, Tiên Bối yên lặng đáp trong tranh qua, cô bỗng tò mò thân phận của người đàn hồi chuyển tới đây, lần đầu tiên cô nói nhiều và lâu như thế với một người không phải biên tập của lẽ thật sự là đổi người giao trà sữa sao?Nghi vấn dấy lên cao trong lòng, Tiên Bối thử há miệng, nhưng không tài nào hỏi ra tiếng khó…Đành phải tiếp tục hỏi trên tờ giấy kia “Sau này anh sẽ luôn đi giao trà sữa ư?”Đưa tranh rồi, cô sẽ lại giấu mình sau cửa, nhận chuyển phát nhanh như ngoài, người đàn ông nhận lấy tờ giấy, nhưng không đáp lẽ là kết thúc lấy được tranh, cô nhận trà nói cảm ơn xong, cuộc trò chuyện hôm nay sẽ chấm dứt phải không?Vậy hẳn mới đúng chứ?Có phải cô nên đóng cửa lại không?Tiên Bối yếu ớt tựa vào sau cánh cửa, gãi đầu, hơi luống đã đọc câu hỏi trên giấy chưa?Cô hỏi như vậy có phải quá thừa không?Có phải hơi có phần cố ý làm quen không?Xong đời rồi, có phải anh sẽ cảm thấy cô có ý đồ gì với anh không?A a a… lòng hiếu kỳ quả nhiên sẽ giết chết mèo… TATHành lang thật yên cô nghe thấy tiếng anh gấp nhẹ giấy, sột soạt sột soạt.“Tôi đi trước đây.” Người bên ngoài nói, giọng bình quá may quá, hẳn là anh không thấy rồi, hoặc là thấy rồi nhưng không chú động tâm lý quá mạnh, khiến Tiên Bối mệt bò ra gật đầu hai cái, không biết để cho ai nhìn, vai đụng vào cửa, định từ từ đỡ người hồi, bàn tay đang định khóa cửa đã bị bắt lại!Lực tác dụng ngược bỗng xuất hiện này, khiến Tiên Bối hoảng sợ, suýt nhảy lùi lại cả đó, cô nghe thấy giọng nam trầm nhẹ ngoài cửa hỏi “Em mong sau này tôi sẽ đi giao à?”Giọng nói như điện giật…Vang lên từ bên kia cánh cửa………Gì, gì cơ?Máu dồn lên đại não, mặt Tiên Bối lập tức đỏ bừng lên.
Nói thế nào nhỉ, truyện hệt như tên vậy, là một ly trà sữa nguyên vị ngọt ba phần, tức là một ly trà sữa đúng vị gốc với hương ngọt dìu dịu. Nói thế, hẳn là các bạn có thể hiểu được mức độ sủng của bộ này như thế nào. Nó chỉ ở tầm trung trung, không ngọt đến mức như đường tan trong miệng. Nhưng cái sủng, cái ngọt của “ly trà sữa” này lại khiến tôi ấn tượng vô cùng, thậm chí xúc động mà vác về edit. Hỗn hợp của trà và sữa, vừa có cái vị ngọt lành của sữa, lại thêm cái vị đăng đắng của trà. Vừa hút nhẹ vào, cái ta ấn tượng đầu tiên không phải là vị ngọt, mà là hương đắng phủ ngập khoang miệng, khiến ta thoáng cảm thấy khó chịu. Ai lại thích vị đắng đây? Câu chuyện cũng như một ly trà sữa, vừa nhấp nhẹ, xông vào là một vị đắng. Tiên Bối có một quá khứ u tối, tối đến mức mà chỉ qua vài lời kể hời hợt, đã cảm thấy cái đau thương bao phủ khắp lòng người. Quá khứ ấy khiến cô sợ hãi, sợ một khi mình mở miệng ra, những người xung quanh sẽ bị tổn thương. Cô dần cúi đầu, im lặng. Cô cũng yêu cuộc sống lắm chứ, cũng yêu những người xung quanh mình, nhưng cô không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu thầm kín ấy. Cô chỉ biết lặng lẽ đưa chúng vào những trang giấy, những nét vẽ, cố gắng truyền tải một phần tình yêu mà có lẽ không bao giờ cô nói ra được. Song cái đắng là để làm tôn lên hương ngọt. Hẳn Tiên Bối thật bất hạnh khi có một tuổi thơ bị cô lập, bị xa lánh; nhưng cô lại thật may mắn, khi có một người nguyện ý tiến vào thế giới cô độc của cô, làm bạn với cô, mang đến cho cô vị ngọt của cuộc đời. Trần Chước là một người đàn ông rất kiên nhẫn, rất dịu dàng và bao dung. Cái tốt của anh khiến cho người ta cảm động, có lẽ là vì anh không nhìn Tiên Bối bằng ánh mắt kỳ dị. Thử hỏi ai sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn một cô gái mắc chứng sợ giao tiếp, suốt ngày chỉ im như một hũ nút, hỏi gì cũng chỉ biết đáp nhỏ như muỗi kêu đây? Vậy mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, thậm chí dịu dàng bao dung nỗi sợ của cô. Anh rất nhẫn nại, không hề ép buộc cô. Cô không muốn nói, anh sẵn sàng trao đổi với cô bằng giấy, bằng điện thoại. Cô không muốn mở lòng, anh sẵn sàng đọc những trang truyện cô vẽ, cô viết, để thấu hiểu tâm hồn cô. Cô không thốt lên được lời yêu, anh sẵn sàng ôm lấy cô nói trước. Anh dẫn cô, như dìu dắt một đứa bé chập chững, tiến vào một thế giới rộng mở trước mắt. Thật sự, Trần Chước rất đúng với câu “Nếu hai ta cách nhau 100 bước, em chỉ cần bước 1 bước thôi, và anh sẽ bước nốt 99 bước còn lại”. Chuyện tình của hai người, không hề có sóng gió, nhưng lại khiến tôi xúc động đến nỗi hốc mắt đầy nước. Không dám nói duyệt qua ngàn bộ truyện, nhưng số bộ tôi đọc cũng phải vượt qua mấy trăm. Trong đó có mấy bộ khiến tôi khóc được? Và bộ này là một trong số đó. Có lẽ mỗi người một vị, bộ này có thể khiến tôi khóc, nhưng cũng có thể làm ai cười. Một ly trà sữa cùng một vị, nhưng mỗi người uống, lại có một cảm nhận khác nhau. Câu chuyện với tôi có thể là một ly trà sữa, nhưng với ai đó cũng có thể là một chén café. Nhưng tôi vẫn hy vọng, với bộ truyện này, các bạn có thể cảm nhận được dư vị đắng đắng ngọt ngọt sau một buổi chiều hè, để cái man mát lành lạnh từ dư vị ấy thấm nhè nhẹ vào lòng, để các bạn mến nó. - Anh là ly nguyên vị ngọt ba phần duy nhất của em, hôm qua, hôm nay, ngày mai, và… mãi mãi! Than vãn đôi lời Chuyện là khi kiếm cái ảnh minh họa tạm cho truyện trước khi thiết kế ảnh bìa, phát hiện bộ này đã được bạn Kirin bên Kites edit đến chương 14. Đính chính bản này là bản do Lăng edit hoàn toàn nhé! Mời các bạn đón đọc Nguyên Vị Ngọt Ba Phần của tác giả Thất Bảo Tô.
Trọn bộ Nguyên Vị Ngọt Ba Phần Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh gốc Nguyên vị tam phân điềm – 原味三分甜Thể loại hiện đại, ngọt ngào, nhẹ nhàng, sủngConvert sakahara – TTVEditTiểu LăngCouple Chủ tiệm trà sữa x trạch nữ mangakaLời tác giảXin dâng câu chuyện này cho tình yêu của đời tôi – trà sữa. Tiên Bối mắc phải chứng bệnh sợ cực kỳ nghiêm trọng. Trong khi nói chuyện cô không có cách nào nhìn thẳng được vào mắt của người khác. Nhưng cô lại thầm mến một người đàn ông. Cô đã lấy hết can đảm, xoay người nói với anh “Em, em, em, thích, thích…” Thật lâu sau Tiên Bối cũng không nói hết được một câu, mặt đỏ ửng, đầu đầy mồ hôi. Người đàn ông đấy lại nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói “Anh cũng vậy” —Em nếm qua không biết bao nhiêu vị yêu thương nhưng lòng chỉ yêu duy nhất ly này của anh. Chia sẻ + review của editor Nói thế nào nhỉ, truyện hệt như tên vậy, là một ly trà sữa nguyên vị ngọt ba phần, tức là một ly trà sữa đúng vị gốc với hương ngọt dìu dịu. Nói thế, hẳn là các bạn có thể hiểu được mức độ sủng của bộ này như thế nào. Nó chỉ ở tầm trung trung, không ngọtđến mức như đường tan trong miệng. Nhưng cái sủng, cái ngọt của “ly trà sữa” này lại khiến tôi ấn tượng vô cùng, thậm chí xúc động mà vác về edit. Hỗn hợp của trà và sữa, vừa có cái vị ngọt lành của sữa, lại thêm cái vị đăng đắng của trà. Vừa hút nhẹ vào, cái ta ấn tượng đầu tiên không phải là vị ngọt, mà là hương đắng phủ ngập khoang miệng, khiến ta thoáng cảm thấy khó chịu. Ai lại thích vị đắng đây? Câu chuyện cũng như một ly trà sữa, vừa nhấp nhẹ, xông vào là một vị đắng. Tiên Bối có một quá khứ u tối, tối đến mức mà chỉ qua vài lời kể hời hợt, đã cảm thấy cái đau thương bao phủ khắp lòng người. Quá khứ ấy khiến cô sợ hãi, sợ một khi mình mở miệng ra, những người xung quanh sẽ bị tổn thương. Cô dần cúi đầu, im lặng. Cô cũng yêu cuộc sống lắm chứ, cũng yêu những người xung quanh mình, nhưng cô không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu thầm kín ấy. Cô chỉ biết lặng lẽ đưa chúng vào những trang giấy, những nét vẽ, cố gắng truyền tải một phần tình yêu mà có lẽ không bao giờ cô nói ra được. Song cái đắng là để làm tôn lên hương ngọt. Hẳn Tiên Bối thật bất hạnh khi có một tuổi thơ bị cô lập, bị xa lánh; nhưng cô lại thật may mắn, khi có một người nguyện ý tiến vào thế giới cô độc của cô, làm bạn với cô, mang đến cho cô vị ngọt của cuộc đời. Trần Chước là một người đàn ông rất kiên nhẫn, rất dịu dàng và bao dung. Cái tốt của anh khiến cho người ta cảm động, có lẽ là vì anh không nhìn Tiên Bối bằng ánh mắt kỳ dị. Thử hỏi ai sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn một cô gái mắc chứng sợ giao tiếp, suốt ngày chỉ im như một hũ nút, hỏi gì cũng chỉ biết đáp nhỏ như muỗi kêu đây? Vậy mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, thậm chí dịu dàng bao dung nỗi sợ của cô. Anh rất nhẫn nại, không hề ép buộc cô. Cô không muốn nói, anh sẵn sàng trao đổi với cô bằng giấy, bằng điện thoại. Cô không muốn mở lòng, anh sẵn sàng đọc những trang truyện cô vẽ, cô viết, để thấu hiểu tâm hồn cô. Cô không thốt lên được lời yêu, anh sẵn sàng ôm lấy cô nói trước. Anh dẫn cô, như dìu dắt một đứa bé chập chững, tiến vào một thế giới rộng mở trước mắt. Thật sự, Trần Chước rất đúng với câu “Nếu hai ta cách nhau 100 bước, em chỉ cần bước 1 bước thôi, và anh sẽ bước nốt 99 bước còn lại”. Chuyện tình của hai người, không hề có sóng gió, nhưng lại khiến tôi xúc động đến nỗi hốc mắt đầy nước. Không dám nói duyệt qua ngàn bộ truyện, nhưng số bộ tôi đọc cũng phải vượt qua mấy trăm. Trong đó có mấy bộ khiến tôi khóc được? Và bộ này là một trong số đó. Có lẽ mỗi người một vị, bộ này có thể khiến tôi khóc, nhưng cũng có thể làm ai cười. Một ly trà sữa cùng một vị, nhưng mỗi người uống, lại có một cảm nhận khác nhau. Câu chuyện với tôi có thể là một ly trà sữa, nhưng với ai đó cũng có thể là một chén café. Nhưng tôi vẫn hy vọng, với bộ truyện này, các bạn có thể cảm nhận được dư vị đắng đắng ngọt ngọt sau một buổi chiều hè, để cái man mát lành lạnh từ dư vị ấy thấm nhè nhẹ vào lòng, để các bạn mến nó. — Anh là ly nguyên vị ngọt ba phần duy nhất của em, hôm qua, hôm nay, ngày mai, và… mãi mãi!
Đường nét cực đẹp, hệt như đi ra từ manga dành cho các thiếu lẽ đã phát hiện ra sau lưng có ai đó đang âm thầm quan sát mình, anh bỗng quay đầu lại, thờ ơ nhìn Tiên Bối cứng họng lại, nhanh chóng dời mắt cô đã nhảy lên tận mặt với người khác, là một cực hình cấp vũ một cái liếc đã như một thanh đao xuyên vào tim cô đỏ lên, cùng lúc đó, chuông điện thoại lại reo đàn ông lại nhìn cô lần nữa, ánh mắt vốn không có bất kỳ độ mạnh yếu nào, giờ lại trở nên kinh cảm xúc này cũng không duy trì được bao lâu, liền chuyển thành nghiên cứu và phân Bối siết chặt túi mua sắm trong tay, luống mắt này há chỉ là giày vò, quả thực là lột sạch cô, ném ra dưới ánh nắng chói chang của mặt thoại đang không ngừng reo lên trong túi áo, là kẻ đồng lõa tội ác tày trời, cùng với tiếng gõ cửa với lực sát thương không khác gì cái chết kia, chỉ càng khơi dậy thêm nhiều nỗi sợ hãi hơn nữa trong sát cô một lát, người đàn ông cúp máy, điện thoại Tiên Bối cũng không reo lên vấn được xác nhận, trên bờ môi anh hiện lên niềm vui như có như không. Sau đó, bờ môi ấy giật giật, anh cũng bước một bước về phía cô…Mẹ ơi! Người này thật sự đến tìm cô!Hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì!Tiên Bối đã hoảng hốt quay đầu, chạy như điên xuống tầng.+++Chiều, Trần Chước trở lại Vừa Ý là một tiệm trà chiều, nằm ở quảng trường trung tâm thành phố phong cách trang hoàng thuần trắng đẹp đẽ và diện mạo không thua siêu sao của anh chủ, khiến nó trở thành một tiểm nổi như cồn trên mạng trong đã khai trương được một năm, làm ăn cũng tương đối Trần Chước chính là chủ tiệm lúc nhân viên đang nghỉ ngơi, phó chủ tiệm Chu Thanh Thụ còn đang điều chỉnh lại danh sách quà tặng nhỏ tháng này, ngẩng đầu liếc anh“Thế đã thấy Tiên nữ’ chưa?”Tiên nữ’ chỉ là cái tên gọi cho Ý chưa khai trương được bao lâu, đã bắt đầu dịch vụ chuyển phát ta đều biết, trong đơn đặt hàng bằng app chuyển phát nhanh, sẽ ghi rõ họ của người đặt hàng và địa chỉ đưa chuyển khách hàng có họ rất đặc biệt, không rõ thật giả – Tiên nữ sĩ ở quận Cảnh, mỗi ngày đều mặc gió mặc mưa đặt trà sữa, gần như nguyên cả năm, đã nhận được sự chú ý của tất cả các nhân viên trong đặc biệt hơn là, khẩu vị của cô chỉ có một, bất kể trà sữa trong tiệm thay đổi đa dạng như thế nào, cũng mặc kệ anh chủ vắt hết óc nghiên cứu thêm khẩu vị mới ra vẫn trước sau như một, đặt một ly…Trà sữa nguyên phần đường cố ly giản dị nhất, và không thêm bất cứ gì Chước không đáp, hình ảnh nửa giờ trước vẫn rõ mồn một trước không khỏi mỉm cười, lại cũng cảm thấy không biết nên làm thế nào.“Xem ra là gặp rồi.” Chu Thanh Thụ dựa vào thành ghế “Nói chuyện với nhau chưa?”Trần Chước lắc đầu, rót một cốc nước cho mình, đến bên cạnh bàn, ngồi miếng nước, mới nhíu mày đáp “Thấy tôi đã chạy rồi.”Chu Thanh Thụ cười trêu “Nhất định là uống trà sữa của chúng ta cả năm nên chán rồi mới thay lòng, bắt đầu uống của người khác đấy. Nửa tháng không đặt hàng, anh chủ đã tới tận cửa tính sổ, không mau chạy thì sao.”“…”Đúng như Chu Thanh Thụ nói, nửa tháng nay, Tiên nữ sĩ – fan trung thành của Vừa Ý họ – chưa từng gọi một ly trà sữa cả mọi người đều cảm thấy kỳ cáo tình huống này cho anh chủ Trần là vì sự quan tâm dành cho khách quen theo lẽ thường, và lòng tự tin vô đối đối với sản phẩm của tiệm hôm Trần Chước tìm đến đó, là để xác nhận địa phương sở tại của Tiên nữ’, cô không phải là đã chuyển đó cũng chính là hôm đúng lúc gặp Thanh Thụ đung đưa chân “Trông cô ấy thế nào hả? Tiểu Thụy nói đi đưa trà sữa cả năm, cũng chưa thấy mặt người ở trong đó bao giờ. Cô ấy chỉ mở ra một khe cửa bé tí, đưa tay nhỏ ra run rẩy lấy trà sữa vào thôi.”“Trông có giống tiên nữ thật không?” Chu Thanh Thụ rất tò Chước trầm ngâm, nhớ lại một màn trong khu chung cư bé nhỏ gầy mặc một cái áo có mũ rộng thùng thình và một chiếc quần dài. Phần ống dài quá được cô xắn lên hai đeo khẩu trang, mũ áo dém chặt lên để lộ ra một đôi mắt đen nhánh hốt hoảng mờ mịt, nhìn anh như thấy thú hoang nước biết vì sao lại thế, nhưng cũng có phần buồn Chước cong môi “Chưa thấy.” Nhưng đã nhớ kỹ vóc dáng Thanh Thụ hỏi “Có chắc là cô ấy không?”Trần Chước “Chắc.”Chu Thanh Thụ thở dài “Thế còn không bằng đã chuyển đi.”Trần Chước không nói gì, chỉ càng thêm vui với anh thì hoàn toàn ngược lại, sao có thể chuyển đi chứ, phải thật sự ngán vị nhà anh, đi nếm hương tiệm so sánh mới phân biệt ra được tốt xấu, thế cô mới quay đầu lại, phát hiện, trăm hàng nghìn tiệm vẫn chẳng thể bằng một ly của Vừa Ý nhà anh.
nguyên vị ngọt ba phần